Đổi Vận

Còng



Chương 2: Còng

??? Yêu cầu này thật là kỳ cục.

Thế nhưng, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc kia, tôi dần dần có chút hưng phấn.

“Anh muốn tôi khắc thế nào? Khắc ở trên giường được không?”

Vành tai hắn đỏ lên, tay lại tìm con dao găm.

Tôi vội vàng sửa lại: “Đùa anh thôi mà, vậy anh muốn ch.ết như thế nào?”

“Bị khắc ch.ết.”

Hắn chơi đùa con dao găm trong tay, đáy mắt chợt sáng lên. “ch.ết không rõ ràng, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.”

Tôi nhìn hắn như nhìn một tên điên, nhưng để được sống, tôi chỉ có thể cam đoan với hắn. Khắc hắn, làm cho hắn sống không bằng ch.ết.

Hắn ta có vẻ rất hài lòng, thậm chí còn nới lỏng sợi dây đang trói tôi và đưa tôi ra khỏi tầng hầm.

……

Phòng khách tầng một.

Qua vài cuộc trò chuyện nhỏ, tôi biết được tên của hắn là Trì Viên.

Hắn sống ở nơi này một mình.

Thật là một ngôi nhà rộng lớn. Nhìn nội thất này. Chậc chậc! Phòng khách này còn to hơn cả nhà tôi nữa. Có ngôi nhà như thế này mà hắn lại còn muốn ch.ết. Đúng là đồ mất não!

Vì đề phòng tôi chạy trốn, cũng có thể là lo khi ở xa thì tôi không khắc ch.ết được hắn, Trì Viên lấy ra một chiếc còng tay trong ngăn tủ, còng tay phải của tôi cùng với tay trái của hắn lại.

Chìa khóa giấu ở trên người hắn.

Tôi nhìn chằm chằm cái còng sắt tỏa sáng trên cổ tay, không hiểu sao lại thẹn thùng.

Còn nói không chơi cosplay, đạo cụ đều chuẩn bị xong từ trước rồi.

Thật là kích thích, à nhầm xấu hổ quá đi mà.

Hắn châm điếu thuốc thứ tư, có vẻ hơi bực bội.

Vì sao ư?

Chiếc còng khoá tôi và Trì Viên cả ngày, một bước không rời. Thế mà hắn còn chưa bị khắc ch.ết.

Nhiệt độ hôm nay sao cao quá vậy? Tôi lau mồ hôi, thử đưa ra yêu cầu:

“Tôi muốn ăn kem.”

Trì Viên đồng ý.

Vừa mới bỏ cây kem ra, điện thoại trên bàn trà liền vang lên.

“Của tôi.”

Tên người gọi nhấp nháy không ngừng: Tiền Độ.

Tôi vì một vài nguyên nhân, phải theo đuổi thằng tồi nhà giàu này một thời gian.

Trì Viên nhìn lướt qua, ý bảo tôi nghe máy đi.

“Alo.” Tôi mở loa ngoài, giọng Tiền Độ vang lên trong phòng khách:

“Lâm Khê, quê em ở Sơn Tây, vậy có biết làm mì cán tay không?”

Tôi bất ngờ: “Có.”

“Tốt!”

Giọng điệu mang theo mệnh lệnh của Tiền Độ tiếp tục vang lên trong điện thoại:

“Cho em ba mươi phút. Tới nhà tôi, Kiều Kiều muốn ăn mỳ cán tay.”

“Được thôi, em biết rồi.”

Tiền Độ khổ sở theo đuổi mối tình đầu Kiều Kiều bảy năm, vậy mà ở bên nhau hai ngày đã chia tay.

Tôi vừa nói chuyện điện thoại vừa liếm kem, không để ý đến kem chảy ra bị dính vào khoé miệng.

Trì Viên đứng một bên nhìn không nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng:

“Đừng có liếm.”

Tôi lại liếm tiếp, nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn:

“Không liếm thì ăn như thế nào?”

“Cắn.”

Tôi nghe lời cắn một miếng kem, vốn còn chưa cảm thấy gì, trong điện thoại Tiền Độ đã gào lên.

“Lâm Khê, cô đang làm cái gì vậy? Liếm là liếm gì? Lâm Khê, cô dám cắm sừng ông đây?”

??? Anh ta nổi điên cái gì vậy. Tôi cũng đâu phải là bạn gái của anh ta.

Tôi đang chuẩn bị cúp máy, di động lại bị Trì Viên đoạt lấy. Hắn nhẹ giọng, dùng ngón tay lau vết sữa trên khóe miệng tôi, lại đưa kem tới:

“Nuốt đi.”

Tôi:…

Giỏi lắm. Hắn ta đã thành công chọc điên Tiền Độ rồi. Quả nhiên, trong điện thoại, Tiền Độ nghiến răng nói:

“Con mẹ nó cô còn nuốt cái gì??!”

Tút tút…

Điện thoại bị Trì Viên ngắt máy.

Hắn liếc tôi một cái:

“Bảo bạn gái mình chạy đi làm mì cho một đứa con gái khác ăn. Loại rác rưởi này không đáng, chia tay luôn đi”

Tôi vốn định giải thích với hắn ta rằng Tiền Độ không phải là bạn trai của tôi, nhưng lời đến bên miệng tôi lại đổi ý. “Vậy anh làm bạn trai của tôi đi?”

“Đừng có mơ.”

Hắn cướp kem của tôi ném vào thùng rác, sau đó kéo tôi lên lầu.

“Mấy ngày này cô đi theo tôi, lúc nào khắc ch.ết tôi thì cô hãy tự mình cởi còng tay rồi rời đi.”

Tôi không phản bác, ngược lại còn có chút hưng phấn.

Lúc này trời đã tối đen rồi. Chúng tôi bị dính chặt lấy nhau, làm việc gì cũng không tiện, ngoại trừ…

Lên giường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.