Đổi Vận

Nhìn lén



Chương 3: Nhìn lén

Tôi đi theo Trì Viên lên lầu, rẽ trái, vào phòng đầu tiên.

Hắn bắt đầu cởi cúc áo, nói muốn tắm rửa, tôi đỏ mặt quay đi.

“Hai người cùng một chỗ thế này, không tốt lắm nhỉ…”

Nhưng một giây sau.

Trì Viên cởi nốt chiếc tất còn lại khỏi chân của tôi, kéo căng, bịt vào mắt tôi.

Chất lượng của đôi tất này quả là tuyệt vời.

Bị kéo dài ra như vậy, thế mà khả năng che ánh sáng vẫn rất tốt.

Trước mắt một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì hết. Tôi không vui cắn môi, trong bóng tối nắm chặt cổ tay Trì Viên, theo hắn vào phòng tắm.

Tiếng sột soạt cởi quần áo vang lên.Tiếp theo, là tiếng nước chảy.

Không biết có phải hắn tắm nước nóng không mà người tôi thấy hơi khô nóng. Cảm giác mắt không thấy, chỉ có thể dùng trí tưởng tượng và tai để nghe thật là kích thích.

Tôi lặng lẽ giơ tay trái lên, không ai ngăn lại, vì vậy, tôi lén lút cởi chiếc tất trước mắt ra…

Cuối cùng thấy rõ ràng rồi.

Tiếng nước róc rách, Trì Viên đang đưa lưng về phía tôi tắm rửa. Vai rộng eo hẹp, đường nét cơ bắp chặt chẽ, tầm mắt tôi không tự chủ được nhìn xuống…

Mông trắng thật.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là… trên mông Trì Viên, có một con muỗi đang đậu. Nó sẽ hút máu hắn mất.

Tôi xin thề! Tôi chỉ là có lòng tốt, tiện tay giúp hắn vỗ con muỗi đang có ý định hút máu hắn thôi…

Tét…

Một tiếng thật vang quanh quẩn bên trong phòng tắm.

Con muỗi ong ong bay đi.

Còn Trì Viên đã kéo khăn tắm quấn quanh eo, chậm rãi xoay người nhìn tôi…

Chúng tôi nhìn nhau nhưng tầm mắt không giao nhau. Vì sao ư?

Hắn nhìn tôi, còn tôi nhìn cơ thể của hắn.

Da Trì Viên rất trắng, trắng phát sáng nhưng không phải loại trắng bệnh tật xanh xao. Thật không nhìn ra, hắn trông gầy như vậy nhưng cơ bắp tuy không cuồn cuộn nhưng vừa miệng lại kích thích vị giác nha.

Ôi, gu của chị!

Tầm mắt dời xuống, bọc nước mía dưới lớp khăn tắm gồ lên một ụ.

“Ực.”

Tôi vô thức nuốt nước bọt.

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói nhàn nhạt của Trì Viên vang lên trên đỉnh đầu tôi. Hắn lại gần từ khi nào mà tôi không hề phát hiện ra vậy.

Tôi lập tức bị bao trùm trong hơi nước ấm và mùi sữa tắm thơm nức mũi. Không khí mập mờ rất dễ làm con người ta có suy nghĩ muốn phạm tội. Tôi không tình nguyện dời tầm mắt.

“Vừa rồi tôi không cố ý, thật ra trên mông anh…”

Nói được một nửa, Trì Viên lại đột nhiên lùi lại một bước.

Cảm giác khô nóng vừa rồi đột ngột mất đi.

Tôi thở dài một hơi, thì ra Trì Viên chỉ tới lấy áo choàng tắm mà thôi.

Nhưng đã nửa ngày trôi qua mà hắn vẫn chưa mặc được áo. Tôi dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn. Một tay còn đang bị còng thì hắn tính mặc áo thế nào đây.

Sau khi loay hoay một lúc mà không có kết quả thì hắn dứt khoát kéo tôi cùng chiếc áo mới mặc được một nửa đi ra ngoài.

“Cô nhìn lén tôi, món nợ này chúng ta từ từ tính.”

Trong phòng ngủ, tôi ngồi ở mép giường nhìn hắn.

“Nè, món nợ này anh muốn tính thế nào thì tính, không cần thương tiếc tôi đâu.”

Trì Viên vốn còn đang hung dữ trừng mắt nhìn tôi, nhưng trong chốc lát có lẽ đã hiểu được ẩn ý của tôi liền ngẩn ra. Sự lạnh lùng trong mắt biến mất không dấu vết, hắn vội quay mặt đi nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của hắn.

Trời đất quỷ thần ơi!!

Xin đấy, anh là kẻ bắt cóc đó, có thể đừng đáng yêu như vậy được không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.