Không biết qua bao lâu. Bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng người.
“Có ai ở đó không?”
Hình như là đội cứu hộ.
“Ở đây có người, làm ơn cứu chúng tôi!”
Trì Viên lập tức lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Có bốn người, chúng tôi bên bên này hai người, bên phải cùng phía sau một người.”
Người bên ngoài đã xác định được vị trí của chúng tôi. Đội cứu hộ bắt đầu hành động.
Thế nhưng, khi sắp đào được chúng tôi ra, bất ngờ lại có một cơn dư chấn.
May mắn, chỉ là một đợt dư chấn rất nhỏ.
Đội cứu viện chịu áp lực tăng tốc cứu viện, lúc sắp đào được Tiền Độ, anh thản nhiên mở miệng:
“Cứu bên kia trước đi, ở đó có hai người, một người trong đó đang có thai. Tôi bên này có đồ ăn, có nước uống. Các anh hãy cứu họ trước đi.”
Đội cứu viện nhân lực có hạn, liền tới cứu chúng tôi ra trước.
Có ánh sáng xuyên qua khe hở, giống như được sống lại một lần nữa vậy.
Tôi cảm thấy hơi chóng mặt.
Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra liền nhìn thấy trời xanh.
Trì Viên ở ngay bên cạnh tôi.
Mà trên đống đổ nát, đội cứu viện vẫn đang đào bới.
Trì Nhân cũng được cứu ra.
Cuối cùng. Là Tiền Độ.
Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, tất cả chúng tôi đều kinh ngạc nói không lên lời.
Một cây thép dài cắm xuyên qua ngực hắn. Máu tươi đã sớm nhuộm đỏ đất xung quanh, nhìn thấy mà giật mình.
Nhân viên cứu hộ cẩn thận đưa hắn ra ngoài. Khi đi qua tôi và Trì Viên, Tiền Độ chợt mở mắt. Không được bao lâu thì mí mắt không thể chống đỡ được liền nặng nề nhắm lại.
“Tiền Độ.” Tôi nghẹn ngào gọi hắn, nhưng hắn lại không mở mắt ra nữa.
Tiền Độ được đưa đến bệnh viện.
Tôi lại ở trong đội ngũ tình nguyện viên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đại sư? Đúng là đại sư rồi. Không nhầm được!
Hắn thấy tôi và Trì Viên, như không bất có gì ngờ, đi tới đánh giá chúng tôi một phen. “Xem ra, tất cả đều không có việc gì!”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là Trì Viên và đại sư cũng là người quen cũ.
Thì ra.
Lúc trước đại sư đã nhắc nhở cả tôi và Trì Viên, ông ấy tặng tôi vòng tay, giúp tôi tìm kiếm người định mệnh kia.
Mà Trì Viên…. Đại sư thì nói tỉ mỉ.
Trong số anh có một tử kiếp, muốn phá giải, ngay tại giờ này, phút này, năm này phải bắt cóc nữ sinh đầu tiên đi ngang qua cửa nhà hắn.
Sau đó tôi chính là người qua đường kia.
Cũng thật sự bị anh trói vào trong biệt thự.
Đại sư nói cho anh biết, đối phương là một thiên sát cô tinh, khắc thiên khắc địa, khắc tất cả mọi người.
Chỉ không thể khắc anh.
Đó là duyên phận định mệnh của anh, trốn không thoát được.
“Đại sư, con muốn cầu xin ngài một chuyện…”
Tôi cắn môi, nhẹ giọng mở miệng.
“Là cậu bạn nhỏ giàu có kia phải không? Yên tâm, hắn không ch.ết được đâu.”
“Tảo Bả Tinh đầu thai, đâu thể ch.ết dễ dàng thế được.”
Tôi sửng sốt, thậm chí cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì? Tảo Bả đầu thai?”
Đại sư sờ sờ cái cằm bóng loáng không một sợi râu của mình, cười híp mắt nói:
“Bốn người các ngươi, một người so với một người mạng càng cứng rắn hơn, không thể dễ dàng ch.ết thế đâu, yên tâm đi.”
*Tảo Bả Tinh: vị tiên chuyên phụ trách quét dọn trên Thiên Đình.
Nói xong, đại sư như là nghĩ đến điều gì, vỗ vai tôi rồi nói:
“Đúng rồi, đợi sau khi đứa bé chào đời thì mệnh Thiên Sát Cô Tinh cũng theo đó mà mất đi. Tiền Độ của các ngươi cũng không ch.ết được. Yên tâm rồi nhé.”
Trong đống đổ nát lại phát hiện người bị kẹt, đại sư vội vàng chạy đi giúp cứu người.
Lời đại sư nói thật sự là không sai.
Điều kỳ diệu đã xảy ra. Tiền Độ bị một thanh thép đâm xuyên qua ngực, đã chảy rất nhiều máu, lại qua một khoảng thời gian dài không được chữa trị. Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó. Hắn không ch.ết. Hắn thật sự không ch.ết.
Ca phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công. Sau 4 tiếng căng thẳng trong phòng cấp cứu. Tiền Độ được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau một tuần hồi phục, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Khi chúng tôi đến, hắn đang được điều dưỡng cho uống nước.
Trên ngực hắn quấn băng gạc. Khuôn mặt vì mất máu nhiều nên nhợt nhạt. Nhìn hắn như vậy, mũi tôi cay cay.
“Anh làm em sợ ch.ết khiếp, anh thế nào rồi?”
Hắn chớp mắt nhìn tôi, nói:
“Khi anh bị đè ở dưới đó, xung quanh tối om, ngực anh đau lắm, anh lạnh lắm đó. Anh thật sự nghĩ rằng mình sắp ch.ết rồi. Còn 2 thanh socola, anh nghĩ cũng sắp đi rồi, ăn vào thì quá lãng phí nên anh đưa hết cho em.”
Hắn uống một ngụm nước rồi tiếp tục chớp mắt nhìn tôi nói: “Sau lần này, có phải xem như anh đã qua được bài kiểm tra rồi phải không?”
“Anh có thể tham gia cùng mọi người rồi có phải không?”
Tôi:…
Trì Viên:…
Trì Nhân:…
Cô điều dưỡng:…