Đầu tôi bỗng chốc đau ong ong, miệng tôi lắp bắp muốn nói gì đó nhưng không thể, tôi đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể không thể cử động như bị giật điện.
Nếu không, hắn sẽ nhận ra tôi đã nhìn thấy ánh sáng.
Tôi cố hết sức ho ra vài tiếng, chân phải của tôi va phải cánh tủ “Bụp” cơn đau dữ dội kéo đến, tôi ngồi khuỵu xuống, ôm mặt khóc nức nở.
“Đó là thứ duy nhất Lý Xuân để lại cho tớ. Tớ muốn tìm nó, cất giữ nó… Tớ yêu anh ấy… Tớ yêu anh ấy…!”
Lý Xuân là một diễn viên lồng tiếng, hắn rất giỏi giả giọng nhưng tôi không thể nghĩ hắn có thể bắt chước giọng nước của bạn thân tôi giống đến như vậy. Trong nửa tháng mất thị lực, tôi không có chút nghi ngờ gì!
Tôi không biết tôi có thể qua mắt được hắn hay không, tất cả những gì tôi biết là đôi chân của Lý Xuân bị phế.
Tôi im lặng một lúc, bầu không khí xung quanh thật khó chịu.
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy Lý Xuân giả giọng của bạn thân tôi.
“Ồ… đi thôi, tớ giúp cậu tìm con dao găm đó.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, để hắn dắt tôi đi về phía phòng khách. Nhìn đám đàn ông ngoài kia bám theo tôi, làm những hành động kinh tởm trước mắt tôi. Tôi không dám để lộ sơ hở, giả mù cứ thể tiến về trước.
Nước mắt nén vào trong, tôi không thể khóc được.
Sau khi dẫn tôi vào phòng ngủ khác, hắn thả tay tôi ra.
“Chờ một chút, tớ tìm con dao đó cho cậu.”
Quần áo của những tên đàn ông kia bừa bộn trên giường, có phải đám người ghê tởm kia luôn sống với tôi từ trước đến nay?
Không thể tin được, tôi cảm thấy sợ những gì trước mắt. Tôi chợt thấy chiếc điện thoại di động trong đống quần áo đó. Trong lúc hắn vẫn đang lục lọi tìm con dao, tôi lén bỏ điện thoại vào túi quần.
Đây có thể là cơ hội duy nhất để tôi sống sót!
“Tìm thấy rồi.”
Ngay khi cất điện thoại đi, Lý Xuân quay người lại, đi về phía tôi.
“Lý Xuân có gì tốt? Hắn chết rồi, sao cậu vẫn còn nhớ nhung hắn làm gì?”
Nghe hắn nói bằng giọng của bạn thân, cơ thể tôi ớn lạnh, thật ghê tởm. Nhưng tôi không thể để hắn phát hiện, tôi bày ra khuôn mặt đượm buồn.
“Lý Xuân đối xử rất tốt với tớ, cũng là mối tình đầu, tớ không thể nào quên được anh ấy… đưa con dao găm cho tớ để tớ cất nó đi.”
“Được rồi, cậu lại đây đi, tớ đưa cho.”
Nói xong, Lý Xuân nheo mắt lại rồi rút con dao găm ra, hắn đưa mũi dao sát ngay mắt tôi.
Tôi không dám né tránh hay chớp mắt.
“Nó ở đâu vậy? Đưa nó cho tớ đi.”
Vừa nói, tôi vừa tiến lại gần hơn.
Mũi dao cách mắt tôi không xa, còn chưa đầy một centimet nhưng Lý Xuân vẫn không từ bỏ sự nghi ngờ mà nói.
“Tiến gần thêm một chút, tớ sẽ đưa con dao cho cậu.”
Chỉ cần có thể sống sót, mất một con mắt cũng không là gì.
Tôi nghiến răng bước tiếp, nhìn chằm chằm vào mũi dao, hắn đẩy con dao về phía trước sát mắt tôi.
Tôi đã sẵn sàng chuẩn bị cho điều kinh khủng sắp tới.
Cuối cùng lại chẳng có gì xảy ra, sự nghi ngờ trong Lý Xuân biến mất, hắn rút con dao lại, vẻ mặt trở về như bình thường.
“Con dao găm nguy hiểm quá, để tớ giúp cậu bọc lại khi cầm nó.”
Hắn cho con dao vào miếng bọc rồi đưa cho tôi.
“Khi cậu nhớ anh ấy, chỉ cần chạm vào thứ này….Cậu có thấy tớ chu đáo không?”
Tim tôi đập loạn nhịp như muốn bay ra ngoài nhưng tôi vẫn phải gật đầu đồng ý.
“Ừ, rất chu đáo.”
“Tất cả là muốn tốt cho cậu thôi. Nào, uống thuốc đi.”
Hắn lấy hộp thuốc ra và lấy ra một viên thuốc màu trắng.
“Nó sẽ giúp cậu phục hồi thị lực.”
Nói rồi, hắn đưa thuốc gần miệng tôi. Bình thường, tôi sẽ ngoan ngoãn uống mà không do dự nhưng lúc này, tôi không dám mở miệng bởi thứ hắn đang cầm là thuốc ngủ.
Không có gì ngạc nhiên khi tôi ngủ rất ngon nếu uống viên thuốc đó.
Tôi thậm chí không dám nghĩ những gì sẽ xảy ra sau khi tôi ngủ!
Thấy tôi đang lưỡng lự, Lý Xuân nhét thuốc vào miệng tôi.
“Hãy ngoan ngoãn uống nó đi.”
Tôi ngậm viên thuốc trong miệng rồi đẩy nó sang bên, giả vờ nuốt. Thấy tôi đã uống thuốc, Lý Xuân mỉm cười hài lòng, còn véo má tôi.
“Tốt lắm, cậu sẽ sớm nhìn thấy được thôi.”
“Được rồi, cảm ơn cậu, tớ về phòng ngủ đây”
Tôi tỏ ra bình tình, bước từng bước trở về phòng ngủ. Sau khi chắc chắn trong phòng tắm không có ai, tôi vội vàng nhổ viên thuốc vào bồn cầu, chân tôi không cò chút sức lực, ngã khuỵu xuống đất.
Tôi lo lắng mà đi đi lại lại, tôi không biết tôi làm sao có thể trốn ra khỏi đây, nếu sơ suất thì hậu quả rất kinh khủng.
Không! Bây giờ không phải lúc để tôi vui mừng khi vừa thoát chết.
Tôi bước về phía giường, bật bài hát đặc biệt mà Lý Xuân chuẩn bị cho tôi, nhạc nổi lên, tôi rút chiếc điện thoái giấu trong quần con ra, may mắn thay, điện thoại không có mật khẩu.
Nhìn số điện thoại 110 được kết nối, tôi mừng rớt nước mắt. Ngay khi tôi nghĩ mình sắp được cứu thì điện thoại đã bị ngắt kết nối, tôi gọi lại cũng vẫn vậy.
Tôi nhận ra chiếc điện thoại này không có tín hiệu, ngay cả logo của nhà mạng cũng không hiển thị được! Tất cả các tín hiệu đều bị chặn!
Ngọn lửa hi vọng cuối cùng bị dập tắt, nhưng tôi không có thời gian để tuyệt vọng vì chẳng bao lâu nữa, lũ người kia sẽ chiếm lấy cơ thể tôi.
Tôi chạy như điên vào phòng tắm. Ở trong đó có cửa sổ, bên ngoài là lan can mặc dù tôi sống ở tầng tám, trốn thoát bằng cách này nhất định phải cẩn thận, nếu không chỉ có chết.
Nhưng ít nhất tôi vẫn có hi vọng sống sót.
Ông trời thật biết trêu đùa, bước vào phòng tắm, tôi không thấy cửa sổ nào, tôi lại đoán sai, nhìn chiếc toilet mới toanh trên sàn, tôi nhận ra đây không phải là nhà của mình!
Không còn lối thoát nào, tôi sẽ phải đối mặt với hành vi cưỡng hiếp của bọn chúng.
Sự tuyệt vọng đã lấy đi sức lực của tôi, thậm chí không còn sức để khóc.
Lúc này ở bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Bạn yêu của tôi ơi, cậu ngủ rồi à?”
Tôi muốn lên tiếng, muốn nói với hắn rằng tôi vẫn chưa ngủ. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi không thể nói được những lời ấy. Sau đó, tôi nghe thấy giọng thật của hắn vang lên.
“Con nhỏ đó ngủ rồi, các anh vào đi, nếu cần thứ gì thì gọi cho tôi, tôi đi trước đây”
Sau một hồi náo loạn, bọn họ bắt đầu nói về cách “chơi” tôi. Họ nói càng nói, tôi càng sợ, nếu đám người đó tiến đến cùng một lúc, chắc chắn cơ thể tôi sẽ phản ứng lại, bọn họ sẽ biết tôi đã phục hồi thị lực.
Tôi chỉ có một kết cục…
Đó là chết!
Chân tôi đứng không vững, quỳ trên nền đất lạnh, tôi tự trách bản thân sẽ tốt hơn nếu tôi không nhổ viên thuốc ngủ đó ra.