Đến bữa tiệc, tôi liếc mắt một cái đã thấy được Phó Trác và Trương Nhược Tĩnh.
Cô ấy so với ảnh chụp trên mạng còn đẹp hơn nhiều, cả người đều là sự cao quý, da trắng mỹ mạo, dáng người yểu điệu, đứng ở dưới đèn chùm thủy tinh lóng lánh có chút chói mắt.
Đứng ở bên Phó Trác, thật giống như hoàng tử và công chúa trong bữa tiệc.
Tôi cười với Phó Trác, nhưng mặt hắn lại sầm xuống, nụ cười trong nháy mắt biến mất.
Lúc đi ngang qua bên cạnh tôi, hắn nhìn không chớp mắt, giống như chưa nhận ra tôi là ai.
Ngược lại Trương Nhược Tĩnh chú ý tới tôi, cười hỏi Phó Trác:
“Anh yêu, cô ấy là ai? Em thấy anh vẫn nhìn chằm chằm cô ấy.”
Phó Trác quét mắt nhìn tôi một cái, trong mắt toát ra một tia khinh thường.
“Không biết, không hiểu sao loại người này lại vào đây được, lát nữa tôi sẽ bảo bảo an đuổi cô ta ra ngoài.”
“Mau đi thôi, chúng ta còn phải đi mời rượu nữa.”
Đôi môi đỏ mọng của Trương Nhược Tĩnh gợi lên một nụ cười châm chọc, kéo Phó Trác đi xa.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm giác lạnh thấu xương theo sống lưng của tôi leo lên, tôi nhìn người đàn ông quen thuộc này, chúng tôi ôm nhau qua bao nhiêu đêm, có thể miêu tả ra mỗi một đường nét trên cơ thể đối phương.
Nhưng hiện tại, hắn lại xa lạ đến mức khiến tôi không nhận ra nổi.
Buổi tối lúc về nhà, Phó Trác lần đầu tiên nổi giận với tôi, hắn kìm chặt cánh tay tôi tức giận chất vấn tôi:
“Hứa Hân, con mẹ nó anh thật không nghĩ tới em là loại người này, em cho rằng ép anh như vậy anh sẽ cưới em sao?”
“Em có biết hôm nay nếu bị chụp ảnh, truyền thông sẽ nói như thế nào không, giá cổ phiếu của công ty sẽ giảm mạnh!”
Tôi há miệng, nhẹ giọng nói: “Em không… em chỉ là…”
Tôi chỉ muốn xem cô gái sẽ lấy anh trông như thế nào.
Ngay cả khi điều đó sẽ khiến tôi đau đớn.
Phó Trác dưới cơn thịnh nộ lại không nghe tôi nói hết, con ngươi đen kịt của hắn nhìn chòng chọc vào tôi, nói không lựa từ:
“Cô cũng không nhìn xem mình có xứng hay không!”
“Hứa Hân, chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới!”
Hắn phẫn nộ rống xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Ồ…” Tôi muốn cười, khóe miệng giật giật, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.
Tôi chỉ cảm thấy ngực thắt lại khiến tôi không thể hô hấp, trước mắt dần dần mờ mịt hơi nước một mảnh mơ hồ.
Thì ra là như vậy.
Thì ra là…
Trong lòng hắn, tôi chính là loại người vì gả vào hào môn không từ thủ đoạn.
Thì ra hắn cảm thấy chúng ta ngay từ đầu đã không phải người của một thế giới.
Vậy mấy năm nay thì tính là cái gì đây?
Trò đùa à?
Phó Trác phiền não xoa xoa tóc, nhấc chân đạp ngã một cái ghế.
Rầm!
Đêm đó lúc tôi thu dọn hành lý rời khỏi nhà, Phó Trác không ngăn tôi lại.
Hắn chỉ lạnh lùng ngồi trên sô pha, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt, trong mắt chỉ có châm chọc.
Đại khái cảm thấy tôi chắc đang giở trò gì đó, cùng hắn lạt mềm buộc chặt.
Tôi muốn nói chuyện với hắn, cuối cùng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không còn gì để nói, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Tối hôm đó, tôi bị người ta hành hạ đến chết trong rừng cây gần công viên nhỏ, thi thể bị ném vào trong hồ cảnh quan.
Phó Trác thấy thi thể của tôi đã là ngày hôm sau.
Linh hồn của tôi bay trên không trung, thấy hắn nhìn thấy thông báo xác định thi thể liền vội vã chạy tới, nhưng mà khi đến cửa phòng thì đột nhiên đứng lại, nửa ngày cũng không dám đẩy cửa đi vào.
Phó Trác từ trước đến nay tính tình không sợ trời không sợ đất, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảm xúc gọi là sợ hãi trên mặt hắn.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt thẳng tắp, đứng tại chỗ thật lâu sau mới bị cảnh sát thúc giục đi vào.
Giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trên thế giới, hắn vươn tay nắm lấy tấm vải trắng kia, chậm chạp không dám xốc lên.
Trong nhà xác lạnh đến thấu xương mà trán hắn lại toát ra một lớp mồ hôi dày đặc, ngón tay run rẩy, luống cuống.
Tôi nghe thấy hắn mấp máy môi, nhẹ giọng cầu nguyện, ở ngực lộn xộn vẽ chữ thập: “Làm ơn, đừng…”
Phó Trác không tin quỷ thần. Lúc trước thấy có bạn làm ăn trong nhà thờ thần, hắn trở về còn chê cười người ta.
Tôi bảo hắn đừng nói bừa, hắn lại nhướng mày nói: “Anh chưa bao giờ tin quỷ thần gì, anh chỉ tin chính mình.”
Thế mà bây giờ hắn lại quỳ trên mặt đất, hèn mọn cầu xin. Sau một lúc lâu, hắn mới lấy hết dũng khí, chậm rãi nhấc vải trắng lên.
Thi thể thảm thương của tôi đập vào mắt hắn, Phó Trác giống như bị người ta đánh một quyền, đồng tử nhanh chóng thu nhỏ lại, nín thở đứng yên tại chỗ.
Nhân viên công tác ở một bên cắn răng nói: “Đám người này thật sự là súc sinh, cô ấy… cô ấy đang có thai mà!”
Mặt hắn trắng bệch, thân thể chật vật ngã sấp xuống đất, sắc mặt còn chưa thay đổi, nước mắt đã không khống chế được mà rơi xuống.
Hắn cứ ngồi yên như một tảng đá điêu khắc như thế. Rất lâu sau, trong phòng xác mới truyền ra tiếng gào thét khàn khàn tuyệt vọng, làm cho người ta không đành lòng nghe tiếp.
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện sự sảng khoái không hiểu vì sao.
Lần cuối cùng của chúng tôi, hắn cũng không nhìn tôi một cái, ngay cả câu nói cuối cùng hắn để lại cho tôi cũng là sự nhục nhã. Tôi đã nghĩ hắn phải hối hận khi không thể giết tôi chứ? Nhưng không lâu sau, tôi đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Trả thù hắn thì có gì. Tôi chết rồi. Hắn có khổ sở hơn nữa tôi cũng sống không lại được.
Sau đó ta lại đi theo Phó Trác một thời gian, hắn quả thật đau lòng một thời gian như tôi dự đoán. Ban đầu hắn điên cuồng rống to, tự hại mình, thậm chí còn tìm đến cái chết.
Sau khi được cứu hắn đã biến thành bộ dáng như cái xác không hồn. Mỗi ngày ngoài bày ra bộ mặt dại khờ, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi một mình.
Tôi thấy khó chịu, dứt khoát rời đi. Chỉ là tên đàn ông thối thôi mà, trong bóng đêm khóe miệng tôi gợi lên một tia châm chọc.
Ba năm sau, bên cạnh hắn có người mới. Dáng dấp giống tôi thì thế nào, chung quy cũng chẳng phải là tôi.
Thân xác tôi đã sớm chôn sâu dưới đất, hóa thành một nắm tro.