Chỉ có cuốn băng này là không đủ.
Ngoài ra, tôi còn tận dụng tất cả lực lượng đi điều tra chứng cứ phạm tội của Trương gia.
Cây to đón gió, Trương gia càng lợi hại, đối thủ và tử địch lại càng nhiều.
Tiền thật sự là một thứ tốt, chỉ cần chịu đập tiền, cái gì cũng có được.
Bằng cách mua chuộc các quản lý cấp cao của Trương gia, tôi đã có được hồ sơ tội phạm về hối lộ, trốn thuế và cung cấp báo cáo tài chính giả mạo.
Mà phần băng ghi hình kia, tôi cũng đã nghĩ ra thời gian xuất hiện tốt nhất của nó.
Rất nhanh, tin tức Phó Trác và Trương Nhược Tĩnh kết hôn đột nhiên lan truyền khắp nơi.
Trương Nhược Tĩnh cũng gửi cho tôi một cái thiệp mời.
Cô ta đã sớm điều tra được chuyện Phó Trác ở bên “tôi”, nhưng cô ta biết Phó Trác không yêu “tôi”, nói ra cũng chỉ là tự rước lấy nhục, không chừng còn có thể khiến Phó Trác chán ghét cô ta, huỷ bỏ hôn ước.
Nếu tôi không chia tay với Phó Trác nói không chừng “tôi” cũng phải bị cô ta khử luôn rồi.
Hôm nay cô ta đưa thiệp mời đến, đoán chừng là biết Phó Trác và tôi đã chia tay, muốn khoe khoang trước mặt tình địch một phen.
Vừa vặn.
Tôi cũng có một phần đại lễ tân hôn muốn tặng cho cô ta.
Tôi còn đang xuất thần, người đại diện đã mở miệng, cô ấy biết chuyện giữa Thẩm Dịch An và Phó Trác, vẻ mặt do dự nói:
“Dịch An, hay là em đừng đi nữa?”
Tôi nhìn vào thiệp mời.
Trên gấm vóc màu đỏ thêu chữ tơ vàng, tên Phó Trác và Trương Nhược Tĩnh cũng được đề trên đó.
Bên cạnh viết rất nhiều lời tốt lành.
Cái gì mà trời ban lương duyên, bạch đầu giai lão các loại.
Ta cười khẽ.
“Phải đi chứ! Sao lại không đi được?”
Tôi sẽ đi xem bọn họ vui vẻ như thế nào, sau đó lại xem bọn họ sợ hãi như thế nào.
Tôi muốn cho bọn họ ở thời điểm hạnh phúc nhất, rơi vào địa ngục!
Khúc nhạc đệm của nghĩa trang ngày hôm đó không mang đến bất kỳ thay đổi nào cho hôn lễ này, hôn lễ vẫn cử hành đúng hẹn.
Hai nhà Phó Trương đều có tài lực kinh người, hôn lễ này long trọng có thể nói là hôn lễ thế kỷ!
Trong đại sảnh yến hội khổng lồ treo cao vô số đèn thuỷ tinh, mỗi một viên đều là từ Slovakia vận chuyển tới, lóng lánh chói mắt.
Khắp nơi đều trải từng mảng lớn hoa hồng màu hồng nhạt, tựa như một biển hoa mộng ảo.
Phó Trác vẫn đẹp như vậy, bộ dáng mặc âu phục càng thêm anh tuấn, khi đứng cùng một chỗ với Trương Nhược Tĩnh trai tài gái sắc, tất cả mọi người khen không dứt miệng.
Tôi tiến lên bỏ tiền lì xì vào trong rương, cười chúc phúc:
“Chúc mừng tân hôn, chúc hai người… trăm năm hoà hợp.”
Ánh mắt Phó Trác nhìn tôi phức tạp, dường như muốn nói gì đó, lại nói không nên lời.
Trương Nhược Tĩnh đắc ý nhìn tôi một cái, trên mặt tất cả đều là sự khinh thường của người chiến thắng.
Tôi nhếch miệng, đi vào phòng tiệc.
Dàn nhạc diễn tấu ca khúc hôn lễ tao nhã, Trương Nhược Tĩnh mặc áo cưới long trọng lên sân khấu.
Nghe nói bộ váy cưới này được đặt làm ở Pháp, mặt trên khảm hơn một ngàn viên kim cương thật, hoàn toàn may thủ công, thời gian làm việc phải hơn một năm.
Cô ta chậm rãi lên sân khấu, nhìn Phó Trác trên sân khấu, hạnh phúc trong mắt thậm chí còn tràn ra, kích động đến hốc mắt hơi phiếm hồng.
Phó Trác vươn tay về phía cô ta.
Tôi ở dưới khán đài kìm lòng không nổi mà nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay lại không cảm giác được đau, nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo.
Trương gia rất phô trương, hôn lễ này không chỉ có phú hào, còn mời rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đến.
Vô số phóng viên chó săn đều điên cuồng chụp ảnh.
Bọn họ chính là muốn ghi lại hôn lễ long trọng này, đám cưới hào môn trong cuộc sống hiện thực, đây là cơ hội để nâng cao giá trị!
MC nói xong lời chúc phúc, cười hỏi Trương Nhược Tĩnh:
“Cô dâu, cô nguyện ý để người đàn ông trước mắt trở thành chồng của cô, cùng cô ký kết hôn ước không?”
“Dù bệnh tật hay khoẻ mạnh, nghèo khó hay giàu có, hay bất kỳ lý do nào khác, hãy yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận và luôn trung thành với anh ấy cho đến cuối đời?”
Trương Nhược Tĩnh kích động nói:
“Tôi nguyện ý!”
MC lại quay sang Phó Trác:
“Chú rể, anh có nguyện ý để nữ nhân trước mắt làm vợ của anh, cùng nhau ký kết hôn ước.”
“Bất kể bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu có, hay bất cứ lý do gì khác, đều yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn trung trinh không thay đổi với cô ấy cho đến cuối đời?”
Phó Trác lại trầm mặc.
Trên mặt Trương Nhược Tĩnh thoáng chốc trắng bệch nhìn chằm chằm Phó Trác.
Hội trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía trên đài.
Rất lâu sau, Phó Trác rốt cục do dự hé môi.
Hành khúc hôn lễ tại hiện trường tiến hành đến cao trào nhất!
“Tôi…”
Hắn còn chưa nói xong, những lời còn lại bị âm thanh kịch liệt cắt đứt!
Phía sau trên màn ảnh thật lớn, những hình ảnh hạnh phúc đẹp đẽ bị thay thế bằng những hình ảnh mờ mờ.
Nữ nhân cả người toàn máu, không tìm ra được chỗ lành lặn, trên mắt có cục máu làm cho mắt của cô gái không mở ra được, chỉ có thể kêu một tiếng yếu ớt.
Như một con thú sắp chết.
Đám đàn ông trên người cô ấy điên cuồng trút xuống thú dục, ý cười tàn sát bừa bãi tràn ngập bốn phía.
Hội trường bắt đầu xôn xao!
Tất cả mọi người sợ ngây người, ánh mắt tất cả đều ngưng tụ trên màn hình lớn, nghị luận sôi nổi.
“Đây là cái gì?”
“Mở nhầm cuốn băng rồi, ai thế này, mẹ nó cũng quá thảm rồi!”
“Không phải, đây là thật hay giả nhỉ, là phim sao?”
Máy ảnh trong tay paparazzi lóe sáng không ngừng, chói đến mắt người cũng không mở ra được!
Hai người trên đài đều ngây ngẩn cả người.
Đồng tử Phó Trác co lại, trên mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Vẻ mặt Trương Nhược Tĩnh khó coi đến dọa người, cả người bắt đầu run rẩy, hoảng sợ rống to:
“Tắt video đi!”
Nhưng đã muộn rồi.
Trong video, người đàn ông đã xốc quần lên.
Nửa giây sau, một cô gái đi vào ống kính, người quay phim cố ý nhắm ngay khuôn mặt cô ta để cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!
Cô gái cười nói với người đang hấp hối trên mặt đất:
“Cô dính vào người không nên dính vào. Đây chính là hình phạt dành cho cô.”
Khuôn mặt cô ta xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mà lúc nói những lời này lại giống như ác quỷ đến từ địa ngục, làm cho người ta không rét mà run!
Đúng là Trương Nhược Tĩnh rồi.
Rào!
Giống như đổ nước vào dầu nóng, toàn hội trường ầm ầm nổ tung!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trương Nhược Tĩnh, nửa ngày mới có người kêu ra tiếng:
“Cô ấy… cô ấy giết người?”
“Chết tiệt, cô dâu là kẻ giết người!”
“Quá độc ác, biến con gái nhà người ta thành như vậy, quá ác độc, quá kinh khủng!”
Đám chó săn hưng phấn chụp không ngừng, nhanh chóng ấn nút chụp trong tay ra.
Ngay cả bảo vệ cũng choáng váng, không kịp xua đuổi.
Trương Nhược Tĩnh khàn cả giọng, khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng hô to:
“Câm miệng! Câm miệng! Tôi không phải kẻ giết người…”
Cô ta xách váy muốn chạy xuống: “Mau tắt đoạn băng chết tiệt này đi…”
Nhưng mà cô ta còn chưa nói xong, đã bị một đôi bàn tay to kìm chặt cổ, trong mắt Phó Trác nổi lên tơ máu dày đặc, hận ý ngập trời bốc lên, lúc hắn nhìn Trương Nhược Tĩnh giống như đang nhìn một người chết!
“Là cô giết Hân Hân…”
Hắn cắn chặt hàm răng, từ trong kẽ răng từng chữ từng chữ nặn ra.
“Là cô hại chết cô ấy, tôi sẽ giết cô!”
Tay hắn mạnh mẽ siết chặt, Trương Nhược Tĩnh bị bóp đến mắt lồi ra, sắc mặt xanh tím, cô ta một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng đánh vào tay Phó Trác!
Ngay khi cô ta gần như bị bóp chết, người của Trương gia cuối cùng cũng kịp phản ứng, xông lên kéo Phó Trác ra.
Phó Trác gần như điên cuồng, giằng xé giãy dụa còn muốn xông lên:
“Con tiện nhân này, là cô giết cô ấy, là cô ta giết cô ấy!”
Dần dần, giọng nói của hắn chậm rãi thấp dần, cuối cùng nghẹn ngào, chán nản quỳ trên mặt đất.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy hắn chật vật như vậy, tựa như một đứa trẻ mất đi toàn bộ thế giới, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống thảm đỏ, lưu lại vết ẩm tối màu.
Tiếng kêu tuyệt vọng như vậy, giống như là trước khi chết không cam lòng kêu gào, đến cuối cùng hắn khóe miệng thậm chí tràn ra tơ đỏ, một ngụm máu phun ra!
Toàn hội trường loạn hết cả lên, các khách mời cũng là lần đầu tiên gặp phải loại hôn lễ này, đầu tiên là video cô dâu giết người được phóng ra, sau đó chú rể đột nhiên trở mặt muốn giết cô dâu!
Chớ nói chi hai nhà này đều là nhân vật có uy tín, đây là chuyện hoang đường cỡ nào!
Không ai rời đi, tất cả mọi người hận không thể xông lên tuyến đầu hóng chuyện, người người tập trung tinh thần, thường thường châu đầu ghé tai, hiện trường quả thực loạn thành một nồi cháo.
Ông Trương tức giận chỉ huy bảo an đuổi phóng viên ra ngoài, nhưng những phóng viên này sao chịu bỏ qua, chạy loạn cũng muốn chụp toàn bộ hiện trường!
Trong một mảnh hỗn loạn, tôi đeo kính râm, im lặng rời đi.
Vui không?
Đây là đại lễ tôi tặng cho tân hôn của các người.
Chúc các người về sau vĩnh sinh vĩnh thế đều phải bị ác mộng quấn thân, không được giãy thoát!