Khởi Nghiệp Bằng 2 Chiếc Tất

Chương 2



Chương 2:

Giây tiếp theo, một dòng điện cực mạnh chạy qua cơ thể, tôi cong lưng lên hét theo bản năng: “A.”

Hóa ra hình phạt bắt buộc là điện giật, đau quá, thà ăn cứt còn hơn chịu lại, liếm giày đã là gì?

Vừa rồi tôi la hét quá thảm thiết nên mọi người đều nhìn tôi đầy kinh ngạc, Cố Tư Niên còn cau mày.

“Cô hét cái gì?”

Tôi trợn mắt, đưa tay ra nắm lấy chân Lâm Vũ Nhu, buộc phải giải thích.

“À, thúi quá, tôi rất… phấn khích…”

Mọi người: ……

Lâm Vũ Nhu hét lên một tiếng, rút chân lại.

“Đồ biến thái!”

Cố Tư Niên không đành lòng nhìn, rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra vứt xuống đất.

“Cút đi, đừng ở đây làm mất mặt!”

Tôi nhặt thẻ ngân hàng lên, thở phào nhẹ nhõm.

“Hệ thống, không phải là tôi không muốn liếm giày mà là Lâm Vũ Nhu không cho đấy, đây không tính là vi phạm cốt truyện đúng không?”

Hệ thống im lặng hồi lâu mới máy móc nói: “Quyết định của nhân vật trong sách không tính là vi phạm cốt truyện chính.”

Ra là thế, nếu vậy thì không gian hành động của tôi sẽ lớn hơn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhặt quần áo lên, đi giày thể thao bằng chân trần rồi rời khỏi cửa câu lạc bộ.

Ngoài trời mưa tầm tã, tôi quấn chặt áo khoác, điện thoại trong túi đổ chuông không ngừng.

“A lô.”

“Nhan Nghiên, con lấy được tiền chưa? Bố con còn đang chờ phẫu thuật.”

Người lên tiếng là mẹ tôi, từng là phu nhân của tập đoàn họ Nhan, giờ phải chen chúc trong một căn phòng thuê nhỏ với bố tôi.

Sau khi tập đoàn họ Nhan phá sản, bệnh tim của bố tôi tái phát nên phải nhập viện.

Toàn bộ tài sản của gia đình tôi đều bị niêm phong, tôi không còn cách nào khác là phải xin tiền Cố Tư Niên.

Tôi đội mưa tìm máy ATM chuyển tiền cho mẹ, mẹ gọi cho tôi với vẻ không hài lòng: “Sao chỉ có 10 vạn? Ca phẫu thuật của bố con phải tốn ít nhất 50 vạn, số tiền còn lại phải làm sao đây?”

Tôi thở dài bất lực.

“Được rồi, con sẽ nghĩ cách.”

Tôi trở về biệt thự nhà họ Cố.

Cố Tư Niên và tôi luôn ngủ riêng, trong biệt thự lớn như vậy, hắn sống ở tầng ba còn tôi ở tầng hai.

Nhân lúc người hầu không chú ý, tôi lẻn vào phòng Cố Tư Niên lấy mấy cái đồng hồ, nhẫn, vòng tay trong tủ của hắn.

Mấy thứ này đem cầm thôi cũng đã kiếm được mười mấy triệu rồi, không hiểu sao nữ chính lại phải khổ cực đi vay tiền như vậy.

Tôi ôm đồ vào lòng, hệ thống bất mãn: “Sao ký chủ lại trộm đồ?”

Mắt tôi mở to.

“Việc giữa vợ chồng sao có thể gọi là trộm cắp? Cậu có hiểu luật không vậy, đây gọi là tài sản chung của vợ chồng, vốn dĩ tôi đã sở hữu một nửa rồi.”

Hệ thống:…

“Không được, cô để đồ xuống cho tôi. Nhan Nghiên là người rất có lòng tự trọng, cô ấy muốn đi làm kiếm tiền, trên đường sẽ gặp phải nam phụ. Nếu cô hành động như vậy thì toàn bộ cốt truyện sẽ rối tung lên mất!”

“Tôi chỉ đi lấy một chiếc đồng hồ thôi, vẫn sẽ đi làm, sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện chính.”

“Nếu không buông ra cô sẽ bị cưỡng chế trừng phạt.”

Tôi đang tranh cãi với hệ thống thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Tôi giật mình, ôm chặt đống đồng hồ trong tay, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhanh chóng chui xuống gầm giường.

Vừa trốn xong đã thấy Cố Tư Niên kéo Lâm Vũ Nhu vào.

Đôi giày cao gót của Lâm Vũ Nhu giẫm đất tạo ra một loạt âm thanh sắc nét, cô ta cố tình tạo ra tiếng động lớn, gắng nói to.

“Anh Tư Niên, ôm em.”

Tôi mới dầm mưa xong, một sợi tóc xẹt qua chóp mũi làm tôi không nhịn được mà hắt xì thành tiếng.

“A… Hắt xì.”

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận của Cố Tư Niên vang lên.

“Ai? Ra ngoài cho tôi!”

Tôi nằm xuống đất giả chết.

“Tôi đếm đến 3, 2…”

Hệ thống cũng đang thúc giục tôi.

“Ký chủ đừng hành động liều lĩnh, đi ra ngoài xin lỗi Cố Tư Niên mau đi, nếu không tôi sẽ cưỡng chế trừng phạt.”

Tôi chỉ biết giấu đồng hồ rồi bực tức bò ra khỏi gầm giường.

Lâm Vũ Nhu vừa sốc vừa giận.

“Nhan Nghiên, cô… cái đồ không biết xấu hổ, trốn ở chỗ này là muốn dụ dỗ anh Tư Niên à?”

Cố Tư Niên nhìn tôi với ánh mắt đằng đằng sát khí, tôi nảy ra một ý tưởng.

“Anh đừng hiểu lầm.”

“Tôi không chia rẽ hai người, tôi tới để tham gia chung với hai người nha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.