Khởi Nghiệp Bằng 2 Chiếc Tất

Chương 5



Chương 5:

Vào buổi tối, Lâm Vũ Nhu đưa tôi đi dự tiệc tối.

Một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi đối diện tôi, Lâm Vũ Nhu liếc nhìn tôi cười khúc khích:

“Anh Vương, đây là trợ lý của tôi Nhan Nghiên.”

“Nếu anh nói chuyện vui vẻ với cô ấy về kế hoạch tối nay, Nhan Nghiên chắc chắn sẽ làm anh hài lòng. Cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm tiếp đãi những khách hàng quan trọng.”

Từng lời nói đều ẩn ý, ​​ánh mắt ông Vương lập tức sáng lên.

Hắn ta nhìn tôi từ đầu đến chân và mời tôi nâng cốc chúc mừng.

“Tiểu Nhan, bàn hợp đồng dễ thôi mà.”

Trong bữa tối, ánh mắt hắn không hề rời khỏi cơ thể tôi, sau khi ăn xong, hắn giả vờ ôm đầu.

“Ở tuổi này sức khỏe của tôi không tốt, uống một chút đã say. Hợp đồng của tôi còn ở trong phòng, Tiểu Nhan đi lấy cùng tôi được chứ?”

Tôi đứng yên, Lâm Vũ Nhu nhân cơ hội kéo tôi sang một bên.

“Yên tâm, tên này chỉ muốn lợi dụng cô thôi, sẽ không làm gì cô thật đâu.”

“Được rồi, nếu cô đi cùng hắn ta thì tôi đưa cho cô số tiền còn lại của ca phẫu thuật bố cô? Hợp đồng này rất quan trọng đối với công ty.”

Trong truyện, nữ chính rất dễ dàng tin tưởng Lâm Vũ Nhu.

Lúc họ lên lầu, Lâm Vũ Nhu sẽ dẫn Cố Tư Niên đến bắt gian, sự việc này đã gây ra hiểu lầm và ngăn cách lớn giữa họ.

“Ký chủ, đây là một âm mưu rất quan trọng, cô nhất định phải lên với tên kia.”

“Được thôi, cô đưa tiền trước đi.”

Tôi lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho Lâm Vũ Nhu.

“Chuyển tiền vào số thẻ này, nhận được tiền tôi sẽ đi ngay.”

Lâm Vũ Nhu chế nhạo: “Nhan Nghiên, tôi thực sự đánh giá thấp cô rồi. Cô có thể làm bất cứ điều gì vì tiền.”

Sau khi nhận được tin nhắn của ngân hàng, tôi nắm tay ông Vương, dẫn hắn ta về phía thang máy.

“Đi thôi anh Vương.”

Hắn ta áp nửa người vào tôi, miệng đầy mùi rượu.

“Tiểu Nhan, hehehe”

Tôi cũng nhìn gã mỉm cười.

“Hehe.”

Khi chúng tôi vào phòng, Giám đốc Vương đã nóng lòng muốn cởi áo ra, xoa tay nhìn tôi.

“Tự mình cởi đồ đi.”

Tôi gật đầu.

“Được, tạm biệt.”

Nói xong liền xoay người rời đi, hệ thống lập tức trở nên nóng nảy.

“Cảnh cáo bắt buộc trừng phạt, cảnh cáo bắt buộc trừng phạt.”

Ngay khi tay tôi chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, một dòng điện cực mạnh chạy xuyên qua cơ thể tôi. Giám đốc Vương vừa lao tới ôm thì tôi bèn dùng hết sức giữ tay gã lại.

Sau đó, hai chúng tôi giống như châu chấu mắc dây, dòng điện chạy khắp cơ thể, giật tưng từng rồi ngã xuống đất.

Haha, không ngờ tới đúng không? Cơ thể con người có thể dẫn điện, đây chính là kế sách của tôi!

Nằm trên mặt đất một lúc, giám đốc Vương nhìn thẳng lên trần nhà, hoài nghi nhân sinh.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

“Hehe, đến đây nào cục cưng.”

Tôi gồng mình bò về phía hắn, u ám, hung dữ và vặn vẹo, Giám đốc Vương hét lên và chống tay lùi về sau.

“Đừng tới đây, đừng tới đây…”

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng khóc của Lâm Vũ Nhu.

“Xin lỗi anh Tư Niên, là do em không chăm sóc tốt cho cô ấy. Em đã nhắc nhở cô ấy người đàn ông họ Vương kia không phải là người tốt. Ai ngờ vì để nhận được hoa hồng, cô ấy đã lén lên lầu sau khi chúng ta rời khách sạn.”

Rầm.

Lúc cửa phòng bị phá tôi đang nằm bên cạnh Giám đốc Vương.

Giám đốc Vương không mặc đồ còn tôi thì quần áo nhếch nhác, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển, đầu tóc rối bù.

Đôi mắt Cố Tư Niên lập tức đỏ lên.

Hắn ta lập tức tiến tới xốc tôi lên, giơ tay tát tôi hai cái.

“Con khốn!”

Cố Tư Niên bóp cổ tôi, giọng khàn khàn.

“Nhan Nghiên, sao cô có thể đê tiện như vậy?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.