Hết Duyên

Chương 12



Chương 12:

 

Ngày tiếp theo quan tài được hạ táng.

 

Bùi Hoài ôm quan tài lúc khóc lúc cười trước mặt bao người.

 

Tất cả mọi người tại đó đều nhìn ra…

 

Bùi Hoài hoàn toàn điên rồi.

 

Bởi vì phu nhân qua đời nên chiến thần mặt không đổi sắc trên chiến trường điên rồi.

 

Thẩm Hậu đón cháu trai vào cung, thân phong ấu tử Bùi gia chưa đầy tháng làm Hầu tước, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của Triệu Yểu.

 

Khi Bùi Hoài tỉnh táo lại hắn viết hưu thư, hưu Triệu Yểu. Bùi Minh Nam quỳ gối nhất quyết không đứng dậy lại bị Bùi Hoài cầm kiếm chém bị thương.

 

Hắn giế.t đến đỏ mắt.

 

Có là ai tới cản cũng không có tác dụng.

 

Bùi Minh Nam không dám xuất hiện trước mặt hắn nữa.

 

Dần dần Hầu phủ người đi nhà trống, Bùi lão phu nhân dẫn mẫu tử Triệu Yểu trở về quê hẻo lánh không dám lộ diện.

 

Có lẽ đời này đến vậy thôi.

 

Hầu phủ ngày xưa phồn hoa, giờ đây đổ vỡ.

 

Chỉ còn lại một nha hoàn Chi Nhi mãi vẫn chưa rời đi.

 

Người khác hỏi vì sao, đôi mắt cô ấy ánh lên nỗi hận.

 

“Ta muốn nhìn hắn chê.t.”

 

“Hắn chế.t rồi, ta sẽ đi.”

 

Cô ấy hận Bùi Hoài.

 

Nửa năm sau khi Thẩm Niểu tạ thế, Chi Nhi theo lẽ thường đến nhà chính vẩy nước quét nhà.

 

Tuy tiểu thư không còn nữa nhưng đồ của người đều đang ở đây.

 

Nàng không thể khiến chúng bám bụi.

 

Đến dưới cây liễu, nàng nhìn thấy một người đang nằm bò trên bàn đá.

 

Nàng đến gần nhìn xem.

 

Là Bùi Hoài.

 

“Muốn uống rượu thì đi chỗ khác uống, đừng ở đây quấy nhiễu tiểu thư…”

 

Nhưng nói đến một nửa, nàng đột nhiên nhiên nhận ra gì đó.

 

Nơi này chỉ có tiếng hít thở của một mình nàng.

 

Nàng sửng sốt, giơ tay đặt dưới mũi Bùi Hoài thăm dò.

 

Không có hơi thở.

 

Hắn đã chết.

 

Cuối cùng Bùi Hoài đã chết.

 

Chi Nhi không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cực kỳ vui sướng.

 

Nam nhân hại tiểu thư buồn bực không vui, cuối cùng cũng đã ch.êt.

 

Cũng không uổng công nàng ngày ngày hạ độc hắn, dù hắn đang ngủ, nàng cũng sẽ đốt huân hương cho hắn, khiến hắn dù trong mộng cũng không được an ổn.

 

Nàng muốn cho Bùi Hoài mỗi ngày đều phải sống trong sợ hãi, mới không uổng công tiểu thư yêu hắn sâu đậm như vậy.

 

Nàng ngửa mặt lên trời cười to, lau đi giọt lệ ở khoé mắt.

 

Trong lúc hoảng hốt, nàng như nhìn thấy được tiểu thư thời thiếu nữ…

 

Nét mặt người còn mang vẻ bụ bẫm của trẻ con, mặc xiêm y nàng chưa từng nhìn thấy, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, giọng nói trong trẻo non nớt.

 

“Chi Nhi, hiện giờ ta rất hạnh phúc, ngươi cũng nên sống một cuộc sống cho mình.”

 

“Mỗi ngày đều vui vẻ.”

 

“Được.”

 

Tiểu thư, Chi Nhi chúc người vĩnh sinh vĩnh thế luôn hỉ nhạc an khang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.