Hệ Thống Ăn Dưa Của Thiên Kim

Chương 3



Chương 3:

Anh hai giống như một con chó bị đập cho choáng váng, đột nhiên trở nên ỉu xìu.

Anh cả ở bên cạnh vỗ vai an ủi hắn, nhỏ giọng nói gì đó, hẳn là lời an ủi.

Tôi nheo mắt: [Anh cả còn an ủi người khác nữu cơ à, anh ấy không biết rằng thận của mình cũng bị chị Âu hạ thuốc làm hỏng. Hơn nữa Hoài Nhan đã sớm biết, chỉ vì mang thai nên không nhắc nhở anh ấy, anh cả thật đáng thương, chỉ vì là con trai của bố nên mới trở thành cái gai trong mắt nhiều người như vậy. Hoài Nhan muốn hại anh ấy, chị Âu cũng muốn hại anh ấy, đều là vì muốn để con của mình lên nắm quyền.]

[Anh ấy còn muốn dùng thận của tôi để cứu mạng, nhưng anh ấy không biết rằng tôi đã bị Hoài Nhan sai người tiêm một mũi, bây giờ đã nhiễm viêm gan C, căn bản không thể hiến thận cho anh. Người duy nhất có thể phù hợp với anh ấy chỉ có bố nhưng ngay từ đầu bố đã không định hiến, còn làm giả kết quả kiểm tra.]

[Hu hu hu thật đau lòng thật đáng thương, không đúng, đáng thương phải là tôi mới đúng chứ, không hiểu sao lại bị tìm về để moi thận, tôi chỉ muốn trồng trọt thật tốt, không muốn chết cùng hai người anh này.]

Nghĩ đến đây, tôi tức giận ăn sạch hai con tôm hùm Boston.

Ăn xong vẫn còn muốn ăn, ngẩng đầu lên thấy cả nhà nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Ồ, hiểu rồi

Ăn quá nhanh rồi.

Chắc chắn họ nghĩ tôi là quỷ đói nhập vào.

Sợ lại bị thuyết giáo, tôi chủ động xuất kích: “Mẹ, xin lỗi, tướng ăn của con hơi khó coi.”

Mẹ tôi đau lòng nói: “Không sao, con ăn nhiều thêm một chút.”

Bà ấy chỉ vào anh cả và anh hai: “Hai người các con giúp mẹ kéo Âu Vân lên tầng hai.”

Anh cả và anh hai đột nhiên đoàn kết lại, kéo Âu Vân lên phòng sách ở tầng hai.

Trong lúc đó, bố còn muốn đi theo nhưng bị mẹ dùng ánh mắt ngăn lại.

Hoài Nhan cũng không còn tâm trạng ăn cơm, sớm đã lên tầng hai nghỉ ngơi.

Dù sao thì phòng của cô ta cũng ở cạnh phòng sách, biết đâu lại nghe được gì đó.

Thấy mọi người đều đã đi.

He he, vậy thì những con tôm hùm và bào ngư này đều là của tôi.

Ăn cơm xong, tôi về phòng mình ngủ một giấc ngon lành.

Tôi có thói quen sinh hoạt khá tốt, đi ngủ sớm và dậy sớm, hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã dậy.

Các cô giúp việc trong nhà đều chưa dậy, tôi ra ngoài đi dạo một vòng.

Khu vườn nhà họ Hoài rất lớn, tôi càng nhìn càng thèm.

Thật đáng tiếc, đất tốt như vậy mà lại trồng hoa.

Sao không trồng trọt nhỉ.

Tôi đang tính xem có nên xin mẹ cho mình một mảnh đất không thì nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng.

Tôi quay đầu lại, mẹ tôi đang đứng trước cửa, vẫy tay với tôi.

Tôi nhảy tung tăng chạy về phía mẹ, đi được nửa đường thì nhớ lại lời dạy của mẹ.

Lại bắt đầu làm bộ làm tịch.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

Tôi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt mẹ, thầm nghĩ:

[Khá lắm, đây là một đêm không ngủ rồi nhưng mà đặt vào người nào thì người đó cũng không ngủ được. Mẹ tôi coi Âu Vân như chị em gái ruột nhưng may mà mẹ tôi là người tỉnh táo, trực tiếp báo cảnh sát. Nghe nói trong tù Âu Vân còn quyến rũ được một người, quả nhiên người “mạnh mẽ” không bao giờ than phiền về hoàn cảnh.]

Ngay lúc này, bố tôi cũng dậy.

“Vợ à, em có phải không ngủ cả đêm không, chị Âu đâu rồi?”

Mẹ lạnh lùng liếc ông ta một cái, mở miệng nói: “Hoài Ngọc Đường, anh…”

[Không phải muốn ly hôn chứ, ngàn vạn lần đừng, bố đã sắp chuyển hết tài sản đi rồi, bây giờ đòi ly hôn thì không phải ngốc sao nhưng với tính cách tỉnh táo của mẹ thì chắc chắn không thể chịu đựng được. Không sao đâu mẹ, phá sản rồi con nuôi mẹ, tuyệt đối không để mẹ đi nhảy múa thoát y.]

Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, như thể đang nói rằng con có thể đừng nhắc đến nhảy múa thoát y được không.

Bố hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy?”

“Chị Âu nói chị ấy muốn về quê, tôi đã đưa chị ấy về rồi, còn một chuyện nữa, tôi định quay lại công ty làm việc.”

“Không được!”

Trên bàn ăn, Hoài Nhan nghe mẹ nói muốn quay lại làm việc thì đập bàn phản đối.

Điều này khiến mọi người đều nhìn sang, cô ta lập tức lại trở nên yếu đuối.

“Mẹ, mẹ quên là mẹ bị suy nhược thần kinh rồi sao, đến giờ vẫn chưa điều trị khỏi. Công ty này con và bố nhất định sẽ giúp mẹ quản lý thật tốt.”

Mẹ cau mày, không nói gì, ngược lại nhìn về phía tôi.

Tôi cúi đầu, điên cuồng chỉ trích:

[Tôi thấy cô là thấy mẹ quay lại công ty sẽ làm chậm trễ việc cô và bố làm đi, ôi dào, hai người sao lại giống như chó đang động dục vậy, lúc nào cũng làm, không biết trong văn phòng có camera à.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.