Kỳ Huấn Luyện Quân Sự

Chương 2



Chương 2:

“Tập hợp!”

Âm thanh mạnh mẽ vang lên, kéo hồn phách tôi quay về.

Lớp học đang ồn ào bỗng im phăng phắc.

Ngay cả tôi cũng run rẩy, vô thức đứng thẳng người. Nhìn từ khóe mắt, tôi chỉ có thể thấy đường nét hoàn hảo từ xương mày đến sống mũi và đôi môi mỏng hơi mím.

Anh đứng đó, toàn thân tỏa ra khí lạnh, sắc bén như mũi dao, bất khả xâm phạm.

Tôi ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường vừa rồi.

Người này rất dữ, khác một trời một vực với người bạn trai dịu dàng ân cần của tôi.

Chắc chắn là sai rồi. Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi!

“Trời ạ, thần tài nào độ đấy! Thế mà thật sự là Kỳ Hàn Tinh!”

Sau tiết huấn luyện buổi sáng, tin tức Kỳ Hàn Tinh trở thành giáo viên huấn luyện cho các sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin đã được lan truyền.

Ngoại trừ sinh viên nữ khoa tôi, các khoa khác ai cũng đều vội vàng hóng hớt.

“Kỳ Hàn Tinh có thật đẹp trai như lời đồn không vậy?”

“Tất nhiên rồi! Ôi, vóc dáng đó, đôi chân dài đó, khuôn mặt nữa. Đẹp trai nhức nách. Đánh bại toàn bộ nam sinh trường ta chỉ trong một nốt nhạc!”

“Ê Tô Dư Mặc, lúc nãy cậu đứng gần thầy như thế, cậu thấy thế nào?”

Tôi cầm cốc nước, vội vội vàng vàng chạy đến căn tin: “Trông cũng được.”

“Cũng được?” Lý Hàm hỏi lại.

Tần Tình cười đáp: “Thôi nào, người ta có bạn trai rồi, tình nhân trong mắt hóa tây thi là lẽ đương nhiên.”

Đám con gái xung quanh cười thầm.

Tôi quay lại nhìn bọn họ: “Mấy người có hứng với bạn trai của người khác đến thế à?”

Tiếng cười bỗng nhiên tắt lịm, mặt mày bọn họ đều trở nên khó coi.

“Tô Dư Mặc, cậu nói cái gì vậy!” Lý Hàm cười lạnh. “Cái gã bạn trai của cậu ấy à, ai..”

Còn chưa dứt câu, Tần Tình đã cắt lời cô ta.

“Được rồi được rồi, đều là bạn học với nhau, đừng cãi nữa mà. Mới ngày đầu tiên mà đã gây nhau thì không hay đâu.”

Cô ấy vừa nói xong, ngay lúc các giáo viên bên cạnh xếp hàng đi ngang qua.

Kỳ Hàn Tinh phụ trách dẫn dắt đội.

Không biết họ có nghe được mấy lời vừa rồi không.

Tôi chẳng hơi đâu để ý bọn họ, tôi chỉ biết nếu tôi đến căn tin muộn thì sẽ không còn gì để ăn.

Buổi chiều, đám con gái trang điểm tinh tế hơn rõ rệt.

Đặc biệt là Tần Tình, còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi mà cô ấy còn dành ra hẳn 40 phút để trang điểm.

“Tô Dư Mặc, trời nắng thế này, cậu cũng nên bôi kem chống nắng đi.”

Tần Tình vừa cười vừa đưa kem chống nắng qua. “Thương hiệu này dùng tốt lắm đó.”

Tôi không thích thương hiệu này lắm. Nhưng tôi cũng biết mấy đồ cô ta dùng đều không hề rẻ, nên tôi từ chối.

Nhưng vẫn phải cảm ơn vì cô ta đã nhắc nhở tôi, ai kia có nhắc tôi bôi kem chống nắng mà tôi lại quên béng đi mất.

“Cảm ơn. Nhưng mà không cần đâu, tôi có rồi.”

Tôi lấy hộp kem chống nắng màu xanh lá còn chưa bóc seal từ trong ngăn kéo ra.

Một người bạn tên Trương Kỳ đột nhiên thốt lên: “Lamer? Tô Dư Mặc, không ngờ đó nha. Cậu cũng khiêm tốn quá rồi đó!”

“Sao cơ?” Tôi sững lại.

Trương Kỳ ngưỡng mộ nói: “Hãng này đắt lắm đúng không? Hình như còn đắt hơn cái của Tần Tình.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.