1.
Tôi đứng yên tại chỗ, hốc mắt đỏ hoe nhìn những dấu vết mơ hồ trên cơ thể của Tạ Thầm.
Bên tai tôi tràn ngập những tiếng mắng chửi của bạn thân và giọng nói Tạ Thầm muốn tiến lên giải thích.
Tôi lùi lại phía sau vài bước, né tránh cánh tay anh, nước mắt rơi xuống.
“Tạ Thầm, đây là đi công tác mà anh nói sao?”
“Cục cưng, không phải như thế, em biết anh chỉ yêu mình em mà…”
“Đừng nói nữa!”
Tôi đau lòng hét lên.
“Những dấu vết đó ở trên người anh, anh còn muốn nói như thế nào nữa?”
“Cục cưng, anh cầu xin em, hãy tin anh, đây chắc chắn là hiểu lầm.”
Tạ Thầm cúi đầu nhìn những dấu vết mơ hồ trên cơ thể mình, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Anh muốn giải thích nhưng lại không nói lên lời, chỉ nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu.
Nhưng tôi đã tuyệt tình nói: “Chúng ta chia tay đi, tôi không cần một người đàn ông bị bẩn.”
Tạ Thầm tựa như không đứng vững, lắc lư vài cái, ánh mắt vỡ vụn: “Chia tay?”
“Đúng, đừng làm phiền tôi nữa, nhìn anh tôi cảm thấy ghê tởm.”
Tôi nhéo lòng bàn tay, lời nói ra càng thêm đả kích và tổn thương hơn.
Nước mắt rơi xuống như mưa, tôi chật vật xoay người rời đi.
Bạn thân ngay lập tức đuổi theo tôi.
Bên tai tất cả đều là những lời an ủi của cô ấy: “Nhan Nhan, cái cũ không đi, cái mới sẽ không đến, vì một tên khốn mà đau lòng, không đáng.”
“Tạ Thầm thật không phải là cái này cái kia, lúc trước tớ còn hâm mộ tình cảm thanh mai trúc mã của hai người, từ nhỏ anh ta đã chiều chuộng cậu ở trong lòng bàn tay.”
“Tớ còn tưởng anh ta thâm tình khác với những người đàn ông khác, nhưng kết quả đều là giả dối.”
Tim tôi đau đến mức khó chịu, ôm lấy bạn thân khóc nức nở: “Tớ thật sự rất thích, rất thích anh ấy nhưng tại sao bọn tớ không thể đi đến cuối cùng?”
Bạn thân đau lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Nhan Nhan, dù cậu thích anh ta đến đâu cũng không được, một lần rồi sẽ có lần hai.”
Cô ấy nghĩ tôi đau lòng vì Tạ Thầm đã lừa dối và phản bội tôi, nhưng điều khiến tôi khổ sở hơn cả là tôi phải hoàn toàn buông tay anh.
Tạ Thầm không lừa dối tôi, cũng không ngủ với ai khác.
Tất cả chỉ là kế hoạch của tôi.
2.
Ba tháng trước, tôi vô tình va phải một cô gái.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ, qua giấc mơ đó tôi biết được thế giới tôi đang ở là một cuốn sách.
Nam chính là Tạ Thầm, nhưng nữ chính không phải là tôi.
Tôi là Diệp Hoan Nhan, một nữ phụ bia đỡ đạn, nữ chính chính là cô gái tôi va phải vào ban ngày – Tang Ninh.
Sau khi Tạ Thầm gặp cô ta, anh ấy sẽ hiểu rằng thứ tình cảm thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau mà anh dành cho tôi không phải là tình yêu.
Anh sẽ dần dần yêu Tang Ninh, mà tính chiếm hữu Tạ Thầm của nữ phụ bia đỡ đạn là tôi đây sẽ hết lần này đến lần khác làm tổn thương nữ chính.
Làm mất đi thứ tình cảm cuối cùng mà Tạ Thầm dành cho tôi.
Bố mẹ tôi, những người luôn thương yêu và bao bọc tôi, cũng sẽ vì tôi mà nhắm vào nữ chính.
Cuối cùng, cả nhà chúng tôi rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.
Lúc đầu, tôi không tin điều đó.
Nhưng dù tôi và Tạ Thầm có đi nơi nào, xung quanh chúng tôi luôn có bóng dáng của Tang Ninh.
Khi chúng tôi đi dạo phố, cô ta sẽ phát tờ rơi ở ven đường.
Khi chúng tôi ăn cơm ở nhà hàng Tây, cô ta sẽ là người phục vụ.
Thậm chí, khi tôi cố ý thay đổi nguyện vọng của mình, vào cùng một trường đại học với Tạ Thầm ở thành phố bên cạnh.
Tang Ninh vẫn như xuất hiện như cũ, không có ngoại lệ, còn thần kỳ học cùng chuyên ngành với Tạ Thầm.
Giống như tất cả đều là định mệnh.
Những ngày sau đó, tôi vô số lần nhìn thấy cô ta đi đường không cẩn thận va vào trong lòng Tạ Thầm.
Hoặc khi đang đạp xe thì tông vào xe của Tạ Thầm.
Hoặc khi Tang Ninh bị bắt nạt, Tạ Thầm cũng sẽ vô tình nhìn thấy.
Mặc dù Tạ Thầm không làm gì, nhưng tên bắt nạt cũng vì nhìn thấy anh mà rời đi, Tang Ninh liền coi Tạ Thần như ân nhân cứu mạng của mình.
Đưa cho anh những chiếc bánh quy nhỏ do chính tay cô ta làm.
Ánh mắt lạnh lùng, không để vào mắt của Tạ Thầm không đủ để khiến tôi cảm thấy an toàn, mà ngược lại, càng khiến tôi hoảng sợ hơn.
Bởi vì trong sách, lúc đầu anh cũng đối xử với Tang Ninh như vậy.
Tang Ninh giống như một quả bom hẹn giờ, làm lòng tôi biết rõ, rằng Tạ Thầm sẽ bị cướp đi.
Mà tôi, cho dù có làm cách nào để bọn họ không xuất hiện cùng nhau đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ luôn gặp nhau theo những cách khác nhau.
3.
Trong sách, hảo cảm của Tạ Thầm dành cho Tang Ninh bắt nguồn từ một vụ tai nạn xe.
Khi tôi nhận ra chuyện này, tôi đã muốn ngăn cản Tạ Thầm ra ngoài vào ngày hôm đó.
Tạ Thầm không hiểu tại sao, nghĩ rằng tôi không muốn rời giường nên anh đã kéo tôi ra khỏi chăn rồi hôn xuống.
“Cục cưng, nếu không đi sẽ bị muộn đó.”
Hai chân tôi vòng qua eo anh, đẩy anh ngã xuống giường, tựa vào lồng ngực anh: “Tạ Thầm, hôm nay dù thế nào em cũng không cho anh đi, anh ở nhà với em đi.”
“Bá đạo như vậy à? Nhưng anh vẫn muốn đến trường thì phải làm sao bây giờ?”
“Trừ phi, em nói điều gì đó hấp dẫn để khiến anh ở nhà đi.”
Ngón tay anh lướt qua chóp mũi rồi đến môi tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Tôi liếc một cái đã nhìn ra ý đồ xấu xa của anh, nên tôi đã cầm ngón tay anh cắn một cái.
“Anh không đứng đắn.”
Anh khẽ cười, xoay người áp tôi xuống bên dưới: “Hôn bạn gái mình thì có gì không đứng đắn?”
Anh cúi đầu hôn lên môi tôi, tôi lấy tay chặn lại, anh liền hôn lên mu bàn tay tôi.
Sau đó, giống như gà mổ thóc, hôn dọc theo mu bàn tay lên cánh môi.
Anh cố tình gặm nhấm khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy, tôi muốn chui vào chăn nhưng đã bị anh bế lên đẩy vào tường.
Cuối cùng, chúng tôi náo loạn một hồi lâu, miệng tôi bị anh hôn đến tê rần, anh mới chịu buông tôi ra.
Nhưng Tạ Thầm thực sự đã nghe lời tôi, hôm đó một mực không đi ra ngoài.
Tôi tưởng mọi thứ đã thay đổi.
Nhưng ngày hôm sau, Tạ Thầm đưa tôi đi học, một chiếc xe mất lái tông vào chúng tôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra, rằng chẳng có gì thay đổi cả.
Tạ Thầm vì bảo vệ tôi, vào thời điểm quan trọng nhất đã đổi hướng xe, đặt mình vào tình huống nguy hiểm nhất.
Ngoại trừ choáng váng và toàn thân đau nhức, trên người tôi không có vết thương nào, nhưng cả người Tạ Thầm thì chỉ toàn là máu.
Khi chúng tôi được mọi người đưa ra, tôi thấy Tang Ninh đang sơ cứu cho Tạ Thầm.
Giây phút đó tôi liền biết, tất cả những gì tôi làm đều là vô ích.
Nam nữ chính nhất định sẽ phải gặp và yêu nhau.