Nhưng dạo này, bỗng nhiên anh không cho tôi sờ nữa, buổi tối không cho tôi leo lên giường, thậm chí nếu tôi hơi chạm vào anh, anh cũng thấy khó chịu.
Lúc đưa đồ cho anh, ngón tay của tôi chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh, người anh sẽ run rẩy, rồi rùng cả mình.
Lúc trên lớp, đầu gối của tôi đụng phải đầu gối của anh, người anh cũng sẽ run rẩy, rồi cũng rùng cả mình.
“Cậu lạnh à?”
Tháng này nhiệt độ tăng rồi mà nhỉ.
“Không.”
Xà Lễ vội rụt chân lại:
“Mấy nay cậu đừng chạm vào tôi, cứ là lạ sao đó.”
“Lạ chỗ nào?”
“tôi cũng không biết, thấy không thoải mái.”
Tôi chọc giận anh à? Làm gì có nhỉ.
Không chỉ vậy, dạo này anh còn chán ăn nữa.
Làm gì đã đến cái mùa nóng đến mức làm người ta ăn không ngon nhỉ, sao anh lại không chịu ăn cơm?
Rắn của tôi nên tôi đau lòng đó! Nhỡ gầy đi thì phải làm sao?
Anh không mua cơm thì tôi đóng hộp cơm mang về ký túc xá cho anh.
“Rắn là sắt, cơm là thép, không ăn bữa nào là đói bữa đó đấy!”
Vẻ mặt anh mệt mỏi:
“Cảm ơn nhưng thật sự là mình không có cảm giác thèm ăn.”
Mấy ngày liền không chịu ăn rồi!
Không được, tôi phải nghĩ cách để anh ăn mới được.
Tan học, tôi dẫn anh đi ăn đồ nướng.
Vì nể mặt tôi nên anh đành ăn hai miếng, rồi bắt đầu uống rượu.
Tôi chưa từng uống rượu với Xà Lễ bao giờ nên không biết tửu lượng anh đến đâu.
Thế là tôi hỏi anh, trong lòng cũng có tính toán:
“Uống được nhiều không?”
Xà Lễ ngồi thẳng người, trả lời rất bình tĩnh:
“Chưa uống nhiều bao giờ.”
Đệch! Con sâu rượu như tôi đây làm sao mà chịu được mấy cái lời khiêu khích kiểu này!
Tôi bắt đầu cụng chén với anh, nhưng chưa cả uống hết chén anh đã gục rồi.
“Tưởng cậu bảo cậu uống được lắm mà?”
Anh tựa đầu vào vai tôi:
“Tôi có nói đâu…”
“Cậu vừa nói là cậu chưa uống nhiều bao giờ xong!
Hơi thở của Xà Lễ đã bắt đầu bất ổn, nói chuyện cũng bị ngắt quãng:
“Ờm… tôi chưa uống bao giờ… Tất nhiên là chưa uống nhiều bao giờ rồi…”
Anh cao lớn hơn tôi, giờ lại tựa trên vai tôi, cả người run run.
Tôi không thể đưa anh quay về ký túc xá cách đây mấy kilomet được, nên chỉ có thể đỡ anh vào khách sạn.
Sau khi tắm xong, tôi bước ra, thấy Xà Lễ đang nằm ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Không được không được, phải khiêng lên giường thôi.
Tôi kéo tay anh đặt lên vai mình, rồi gắng sức kéo anh lên. Nhưng vừa kéo lên, bỗng thấy có thứ gì đó quấn lấy chân tôi.
Uốn éo quấn quanh từng vòng, từng vòng, từ bắp chân, đến đầu gối, từ đùi lên tới bên hông.
Vảy trắng phản chiếu ánh sáng, tôi thấy một cái đuôi rắn mềm mại hơn bình thường!
Sao Xà Lễ lại biến hình rồi?
Đuôi của Xà Lễ cuốn quanh người tôi, cuốn rất chặt, tôi không đứng vững, thế là cả hai cùng ngã xuống giường.
Phần thân của đuôi cứ uốn éo, trượt trượt sát vào da toi, cổ áo anh mở rộng, môi hơi hé ra, ánh mắt lóe sáng.
Tôi cảm thấy anh hơi lạ.
Ít nhất là phần thân đuôi của anh, bình thường không có mềm như hôm nay.
Với cả vẻ mặt của anh cũng không bình thường, nhất là ánh mắt, cảm giác như có dấu hiệu kì lạ gì đó.
Và điều càng quan trọng hơn là, cơ thể anh cứ run lên liên tục, còn run rẩy ác hơn lúc anh không cho tôi chạm vào.
Tôi bị anh giữ chặt trong lòng, hoảng loạn mở điện thoại lên tra xem chuyện gì đang xảy ra.
[Tại sao một con rắn không muốn ăn, động vào là run, thân rắn thì mềm?]
Sau khi nhập vào, tín hiệu điện thoại cứ xoay vòng vòng, giao diện tìm kiếm hiển thị: đang load.
Tôi vừa định hỏi Xà Lễ xem đang khó chịu ở đâu thì bỗng có một thứ gì đó đập vào hai bên mặt tôi, mặt tôi bỗng đỏ bừng cả lên.
Ánh mắt say khướt của Xà Lễ đang liếc nhìn tôi.
“Chẳng phải là cậu thích xem à? Gần thế này, có thấy rõ không?”
Tôi được mở mang kiến thức về sự kỳ diệu của thiên nhiên và cả sự đa dạng giống loài.
Hoá ra rắn có hai cái ấy thật.
Mặt đau quá.
Đúng lúc này, trên giao diện tìm kiếm của điện thoại hiện lên năm chữ: Kỳ động dục của rắn.