Dưới Gầm Xe Bạn Thân Có Gì

Chương 2



Chương 2:

Tôi mở mắt, xung quanh tối đen như mực. Đầu tôi đau như búa bổ, dường như vừa trải qua một giấc mơ dài, mơ đến chết đi sống lại.

Nhưng sau đó, tôi phát hiện, mình không phải mơ, vì đây chính là phòng của tôi, trong căn nhà cũ mà bố mẹ mua cho tôi khi tôi vừa đi làm.

Ánh trăng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, tôi vội bật đèn lên. Căn phòng đơn sơ hiện ra trước mắt, không có bất cứ vật dụng sang trọng nào, nhưng lại chứa đựng ký ức của tôi. Đúng lúc này, điện thoại trên giường đổ chuông. Tôi bắt máy, giọng nói lo lắng của Lâm Tịch vang lên.

“ Mạc Mạc, cậu đang ở đâu? Mình vừa nghe nói hôm nay Dương Nghị hẹn cậu đi ăn tối. Cậu sao rồi? ”

Tôi ngẩn người, tôi vừa nghe được cái tên mà mình căm ghét, cái tên đã làm tôi chết oan uổng trong kiếp trước. Giờ tôi mới nhận ra, đây là giọng của Lâm Tịch, người bạn thân nhất của tôi trong quá khứ. Nhưng lúc này, cô ấy vẫn chưa làm hại tôi.

“ Không sao, mình về nhà rồi.” Tôi khẽ nói, lòng đầy bối rối.

“ Thật sao? Thật may quá, cậu không biết mình lo đến mức nào đâu.” Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn.

“ Cậu mau ngủ đi nhé, đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Cô ấy khuyên nhủ, và tôi đáp lại bằng một tiếng “Ừ” nhỏ.

Cuộc gọi kết thúc, tôi nằm vật xuống giường, lòng vẫn còn bàng hoàng.

Tại sao tôi lại sống lại?

Kiếp trước tôi đã chết dưới tay của Lâm Tịch và Dương Nghị, nhưng bây giờ tôi lại quay về lúc trước khi tất cả mọi chuyện xảy ra.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt sưng húp. Cả đêm tôi trằn trọc, không thể nào ngủ được. Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi trong gương, tôi cố gắng lấy lại tinh thần.

Tôi đã sống lại. Điều này có nghĩa là tôi có cơ hội thay đổi tất cả.

Lần này, tôi sẽ không để bất cứ ai lợi dụng mình nữa, kể cả Lâm Tịch. Tôi nhất định sẽ bảo vệ bản thân và những người thân yêu, không để bi kịch xảy ra một lần nào nữa.

Sau khi sửa soạn xong, tôi rời nhà và đi làm như bình thường. Công ty của tôi không lớn, nhưng nó là toàn bộ tâm huyết của tôi. Tôi đã đổ hết sức lực và thời gian vào nó, chỉ để thấy nó bị phá hủy trong tay của một kẻ phản bội. Nhưng giờ đây, tôi đã trở lại, tôi sẽ không để điều đó tái diễn.

Trên đường đi làm, tôi nhận được cuộc gọi từ Dương Nghị. Nghe giọng anh ta, tôi chỉ muốn ném điện thoại đi. Nhưng tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, trả lời với giọng điệu thờ ơ.

“ Mạc Mạc, em về nhà an toàn chứ? Tối qua anh lo lắm.”

Tôi nhếch mép cười khẩy, cái giọng ngọt ngào giả tạo này khiến tôi chỉ muốn nôn mửa. Anh ta là một kẻ dối trá, một con rắn độc đội lốt người.

“ Em ổn.” Tôi lạnh lùng đáp lại.

Dương Nghị dường như ngạc nhiên trước thái độ của tôi, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ta tiếp tục nói:

“ Tối nay anh có chút việc, không đi cùng em được. Nhưng đừng lo, cuối tuần này anh sẽ bù đắp cho em.”

Tôi không đáp, chỉ cúp máy. Tôi không muốn nghe thêm một lời nào từ miệng anh ta nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.