Bùi Kiêu nói không sai.
Bởi vì ngay lúc này đây, cô bạn thân của tôi đang vừa khóc vừa ngồi trên ghế trong phòng tôi, còn Bùi Phóng thì quỳ gối trên ván giặt quần áo, miệng liên tục giải thích.
Nhưng mà cửa phòng được đặt từ Pháp của tôi cách âm quá đỉnh, trừ tiếng gõ cửa thì chúng tôi chẳng nghe được tiếng cầu xin ngoài kia.
Cô bạn thân Tô Kỳ của tôi cứ nhìn chằm chằm vào đoạn video quay cảnh Bùi Phóng cùng một nữ minh tinh nào đó vào phòng khách sạn. Cô ấy hận đến nghiến chặt răng.
“Ly hôn, mình muốn ly hôn.”
Tôi thấy xót cho cô ấy. Cái tên Bùi Phóng chết tiệt kia, tôi cứ tưởng cậu ta yêu thương Tô Kỳ thật lòng chứ.
Hai người họ là tình chị em, Bùi Phóng theo đuổi Tô Kỳ suốt một năm trời mới lay động được cô ấy, sau khi kết hôn cũng đối xử rất tốt với vợ. Nhưng hóa ra cậu ta lại là tên lăng nhăng khốn kiếp!
Tô Kỳ nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước: “Cậu có muốn ly hôn không?”
Cô ấy biết tôi và Bùi Kiêu đã kết hôn nửa năm nhưng chẳng có mấy tình cảm. Bùi Kiêu bận quay phim suốt, gần như mấy tháng mới về nhà một chuyến, ngay cả đêm động phòng mà anh ấy cũng chẳng thèm động vào tôi.
Ai cũng biết trong lòng Bùi Kiêu vẫn còn thương nhớ mối tình đầu đã mất của mình. Tuy đến nay vẫn không ai biết rõ danh tính của cô gái đó, nhưng người người đều khẳng định một câu: Với tính cách của Bùi Kiêu, nếu tình đầu không chết thì nào đến lượt tôi làm vợ anh?
Vậy mà khi đó tôi chẳng tin. Tôi ỷ mình là tiểu thư Thẩm gia nên cứ khăng khăng đòi lấy anh.
Trừ việc mê mẩn gương mặt “yêu nghiệt” của anh thì còn một lý do khác nữa.
Cô bạn thân Tô Kỳ của tôi đã lấy em trai của anh ấy.
Theo lời Tô Kỳ nói thì, gả vào chung một nhà, ngộ nhỡ gặp mẹ chồng đáng sợ thì phối hợp chiến đấu dễ hơn.
Dưới sự tác hợp của cô bạn thân, cuối cùng Bùi Kiêu chẳng từ chối được nữa.
Nào ngờ sau khi kết hôn, anh ấy chẳng thèm chạm vào tôi lấy một lần.
Ban đầu tôi còn tưởng anh ấy mắc bệnh kín, thế nên tôi âm thầm dẫn anh ấy đến bác sĩ để khám chữa, nào ngờ Bùi Kiêu giận tái mặt, đùng đùng kéo tôi về nhà.
Bây giờ ngẫm lại thì có lẽ anh ấy muốn “thủ tiết” cho mối tình đầu kia rồi. Chậc chậc, đúng là học sinh giỏi của bộ môn “Nam đức” mà.
Với gương mặt như thế kia, lại còn vai rộng eo thon mông cong, vậy mà không cho ai động vào.
Muốn “thủ tiết” mà còn đồng ý lấy tôi làm gì?
Tôi cắn răng nhìn Tô Kỳ.
“Cậu ly hôn thì mình cũng ly hôn.”
Tô Kỳ lau nước mắt.
“Được, hôm nay mình ly hôn, ngày mai hãy đến lượt cậu, nếu không sẽ lên hot search mất.”
Tôi lập tức đồng ý: “Được.”