Sau khi bàn bạc xong xuôi, Tô Kỳ vừa mở cửa đã thấy Bùi Phóng đang quỳ gối trước cửa.
Cậu ấy nhỏ hơn Tô Kỳ một tuổi, lại còn theo hình tượng cún con, thế nên đôi mắt ướt nhẹp kia càng khiến cậu ấy yếu đuối và “xinh đẹp”.
“Vợ ơi, anh có thể giải thích mà.”
Tô Kỳ bật cười.
“Muộn rồi nhé. Chị đây đã cạn nước mắt rồi. Mỗi người đàn ông chỉ có thể khiến tôi rơi lệ một lần mà thôi.”
“Xin tha thứ á? Ngủ với người khác cả đêm trong khách sạn, trên đất còn có bao cao su nữa kìa, anh giải thích thế nào? Mẹ nó, ai rảnh nghe anh ngụy biện.”
“Ly hôn đi.”
Sau khi nói xong, Tô Kỳ ngẩng cao đầu ưỡn ngực rồi đi xuống lầu với đôi giày cao gót bảy phân.
Tôi quen cô ấy mười năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy hành động bất chấp như vậy.
Mặt mày Bùi Phóng tái nhợt.
Tôi lén giơ ngón cái với Tô Kỳ, sau đó tôi tiện tay lấy điện thoại ra, chụp cho cô ấy một tấm hình, chỉnh sửa cho thật đẹp rồi mới gửi cho cô ấy.
Người nọ trả lời rất nhanh: [Sao rồi? Thấy chị đây ngầu không? Hẳn là thằng nhóc kia bị chị đây ngược đãi đến sắp ch.ế.t rồi phải không? Giờ này chắc mặt mày trắng bệch như ma rồi.]
Đoán được chuyện này luôn hả?
Tôi vừa định trả lời thì trông thấy con nhỏ chết tiệt đó đang đứng ở góc cầu thang tầng một, trông cái mặt đắc ý chưa kìa.
Còn đâu dáng vẻ đau khổ vì tình nữa?
Không hổ là chị em của tôi, mạnh mẽ thật đấy!
[Xuất sắc!]
[ Xuất sắc!]
Đêm đó, Tô Kỳ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi vội tiến tới nắm lấy tay cô ấy.
“Cậu định đi ngay bây giờ à? Chờ mình nữa chứ! Tối nay chúng ta ngủ chung đi, dù sao Bùi Kiêu cũng không về mà.”
Tô Kỳ gật đầu đồng ý. Cô ấy biết tôi và Bùi Kiêu chưa từng trải qua mấy chuyện kia.
Bình thường, mỗi lúc hai anh em nhà họ Bùi không có nhà thì tôi và Tô Kỳ sẽ đeo túi xách, mang giày cao gói sang chảnh, thong thả đi tới nhà hàng. Chúng tôi sẽ vừa thưởng thức trà chiều, vừa kể lể về anh em nhà kia.
Tất nhiên, chẳng có lời hay ý đẹp nào cả.
Cuộc sống của Tô Kỳ vẫn tốt hơn tôi chán! Sau khi về đến nhà, cô ấy vẫn có thể làm nũng với Bùi Phóng, sau vài lượt ân cần hỏi thăm, cô ấy sẽ “thuận miệng” hỏi về khoản phí nhận được khi làm gương mặt đại diện cho các nhãn hàng trong tháng này. Bùi Phóng được dỗ ngọt nên thành con cá mắc câu, tự nguyện dâng tiền lương cho vợ.
Còn tôi thì đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn họ với ánh mắt hâm mộ không thôi.
Bùi Kiêu thấy thế thì nhíu mày, một lúc sau cũng bắt chước giao nộp tiền lương cho tôi. Tôi mỉm cười nhìn anh, ngay lúc đó, đôi mắt sâu thẳm của anh chợt tối lại, vành tai cũng đỏ ửng. Yếu hầu xinh đẹp ở cổ anh khẽ chuyển động.
Đúng là ảnh đế không gần nữ sắc mà!
Mỗi lần nhìn anh, tôi chỉ muốn kéo “vị thần” thanh cao ấy xuống khỏi bệ thờ mà thôi.
Tôi cứ ngỡ là anh đã rung động, thế nên đêm đó tôi đánh liều mặc trang phục cosplay thủy thủ.
Tô Kỳ đã gợi ý cho tôi mua bộ đồ cosplay này khi đang đi dạo phố. Lúc đầu tôi còn hơi e ngại, nhưng nhớ tới dòng máu đỏ rực chảy ra từ mũi Tô Kỳ lúc thấy tôi mặc thử, thậm chí cô ấy còn định nhào tới “nhào nắn” tôi nữa.
Phụ nữ mà còn như thế…
Vậy chẳng phải dễ dàng… câu được Bùi Kiêu hay sao?
Đáng tiếc, lúc tôi chui vào chăn rồi ôm lấy eo Bùi Kiêu, tôi trông thấy yếu hầu của anh khẽ nhúc nhích, nhưng anh lại đứng dậy rồi cầm lấy gối đi tới phòng làm việc.
Thậm chí trước khi đi, Bùi Kiêu còn “ân cần” quấn chăn quanh người tôi, cứ như muốn đóng gói “con sói” là tôi lại vậy.
Trời hè oi bức, chúng tôi còn phải mở điều hòa đó, vậy mà tên kia chẳng sợ tôi nóng đến phát sốt à?
Tôi: “…”
4
Tô Kỳ kéo tôi lên lầu trên, cô ấy đã nhờ dì Trương thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị sáng mai sẽ mang đi ngay.
Đừng thấy Tô Kỳ giàu như thế mà nhầm, cô ấy đòi mang đi hết, chẳng chịu để lại bất kì vật nào.
Lý do rất đơn giản: Tên Bùi Phóng kia đừng mơ chiếm hời từ vợ cũ.
Tôi với cô ấy đã tính kỹ rồi. Bà cô này dứt áo ra đi thì Bùi Phóng kia đến cái nịt cũng chẳng còn.
Nhưng mà đồ đạc nhiều quá, chỉ một xe thì không chở hết được.
Tô Kỳ bĩu môi: “Có không chở hết thì mình cũng phải mang đi cho bằng được, chẳng lẽ để lại cho đứa khác hưởng à?”
Tôi gật đầu, cũng đúng, cái gì nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cái gì nên tiêu thì tiêu, tuy tôi cũng không thiếu tiền, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện sau này sẽ có cô gái khác sử dụng đồ của tôi, hoặc người ta sẽ ghét bỏ vứt chúng đi là tôi đã ngứa ngáy khắp người rồi.
Tôi lập tức dặn dì Trương: “Dì ơi, phiền dì dọn đồ của con luôn với ạ.”
Dì Trương là người của ba mẹ Bùi. Vừa rồi dì ấy cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tô Kỳ và Bùi Phóng.
Chiều nay tôi và Tô Kỳ đang ngồi xem tivi, thuận miệng nói xấu anh em nhà họ Bùi thì vô tình thấy được tin tức Bùi Phóng và ngôi sao nữ nào đó vào khách sạn với nhau, khi ấy dì Trương cũng có mặt.
Thế nên dì biết rõ lý do vì sao Tô Kỳ lại muốn ly hôn.
Cơ mà đến cả tôi cũng muốn thu dọn đồ đạc thì…
Tôi định không giấu giếm làm gì nữa, sớm muộn gì họ cũng biết chuyện tôi muốn đi cùng với Tô Kỳ.
Tôi cười khẩy: “Con cũng muốn ly hôn.”
Dì Trương sợ tới mức làm rơi khăn tay xuống đất. Dì ấy biết rõ quan hệ giữa tôi và Tô Kỳ. Bùi Phóng và Bùi Kiêu bộn bề nhiều việc, cho nên sau khi cưới, hai cô con dâu này càng thêm khắng khít với nhau.
Tô Kỳ ở tầng hai, tôi ở tầng ba.
Hầu như ngày nào chúng tôi cũng quấn quýt với nhau để nói xấu hai ông chồng nhà mình. Cũng vì lý do đó mà Bùi Phóng luôn than vãn rằng hai anh em họ bị chúng tôi cô lập.
Dì Trương thở dài, bà nhìn Bùi Phóng đang đứng bên cạnh bàn ăn mà chẳng biết nói gì cho phải.
Nhưng dẫu gì dì Trương cũng là người chăm bẵm cậu ấy từ bé đến lớn, thế nên bà quyết định đi tới khuyên nhủ đôi câu.
“Cậu hai, hay là cậu cứ để cô hai về nhà bình tâm lại. Chứ cậu cứ lượn qua lượn lại trước mặt cô ấy như thế, cô ấy càng giận hơn đấy.”
Bùi Phóng nhìn dì Trương với ánh mắt mong đợi, sau một lúc lâu, cậu ấy chỉ đành gật đầu, đồng ý để dì Trương thu dọn đồ đạc cho hai chúng tôi.
Cho đến khi tôi với Tô Kỳ đi lên lầu, tôi nhìn thấy Bùi Phóng lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Kiêu.
Người bên kia vừa nghe máy là cậu ta đã rơi nước mắt rồi.
“Anh ơi, anh mau về đi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Đúng, đúng, vợ em muốn ly hôn.”
“Không liên quan đến anh cái gì chứ? Anh cũng sắp bị ly hôn rồi kìa.”
…
Dì Trương cũng thở dài gọi cho phía nhà chồng tôi.
Hai đứa con sắp ly hôn, ông chủ mà hay tin này thì có khác gì trời sập không cơ chứ?