Mấy ngày sau…
Bùi Phóng đăng một đoạn video và một lá đơn của luật sư.
Trong video, ngôi sao nữ Tống Miên đỡ Bùi Phóng đang say bí tỉ lên giường khách sạn.
Trong phòng còn có một ngôi sao nam khác, hai người họ bắt đầu lao vào nhau, còn Bùi Phóng thì ngủ như chết ở trên giường, chẳng có gì cả.
Người đàn ông kia âm thầm rời đi vào sáng sớm hôm sau, để mặc Bùi Phóng rơi vào bẫy. Lúc cậu ấy tỉnh dậy thì xung quanh chỉ còn lại mớ hỗn độn mà thôi.
Sau khi họ rời khỏi khách sạn thì bị đám phóng viên chụp ảnh.
Đúng là Bùi Phóng đã uống đến mất trí, nhưng say bí tỉ như thế thì làm sao quấn quýt với Tống Miên được chứ?
Cậu ấy đã tìm chứng cứ rất lâu, cuối cùng phải mua chuộc ngôi sao nam kia thì mới nhận được video đầy đủ, hiển nhiên, hai người kia chẳng thể nào thoát án được.
Cư dâng mạng trầm trồ khen ngợi cậu ấy không ngớt.
Tôi chia sẻ bài đăng cho Tô Kỳ rồi tiện tay gọi cho cô ấy, nào ngờ cô ấy lại trả lời tôi thế này: “Mình biết từ lâu rồi, Bùi Phóng đã cho mình xem vào đêm bọn mình ở khách sạn đó!”
Cho nên???
“Bọn mình đang ở cùng nhau nè.”
Tôi giật giật khóe môi, bên tai còn văng vẳng giọng nói nịnh hót như thái giám của Bùi Phóng: “Vợ yêu ơi, coca lạnh không lạnh và sữa nóng không nóng mà em yêu cầu có rồi đây.”
Tôi: “???”
Thôi đủ rồi.
Tôi chỉ đành nhắc cô ấy: “Mẹ mình bảo cậu ghé qua nhà ăn cơm, lâu rồi bà ấy không gặp cậu.”
Tô Kỳ lập tức đồng ý: “Được thôi, mình qua ngay.”
Ba tiếng sau.
Mẹ tôi vừa ăn vừa nhìn đăm đăm vào tôi và Tô Kỳ: “Này, Tiểu Tô, dì có chuyện muốn hỏi con.”
Tô Kỳ vẫn đang chuyên tâm gắp thức ăn, nghe mẹ tôi nói thế thì vội ngước lên nhìn: “Dì cứ hỏi ạ.”
Mẹ tôi lại nhìn chúng tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau bà mới nói tiếp:
“Tiểu Tô à, dì hỏi con, gần đây Tự Tự nhận được mấy cái túi xách, còn cả đống đồ hiệu nữa, đều là con mua cho nó đấy à?”
Tô Kỳ quay sang nhìn tôi.
Tôi toát cả mồ hôi, mấy thứ đó là do Bùi Kiêu gửi tới.
Ngẫm lại thì… mới đây thôi chúng tôi còn ầm ĩ đòi ly hôn, đến nay mọi chuyện vẫn chưa ổn định cơ mà! Nếu ly hôn thật thì không sao, chứ quay lại với nhau thì hẳn là mẹ sẽ cho rằng tôi lấy hôn nhân ra đùa bỡn, bà sẽ mắng tôi cho mà xem!
May mắn là Tô Kỳ đã đỡ đạn cho tôi nhiều năm nên có kinh nghiệm đầy mình. Tôi chỉ vừa nháy mắt ra hiệu là cô ấy đã ứng phó được ngay.
“Đúng đó dì, do con mua đấy ạ.”
Mẹ tôi lại thở dài: “Cái con bé này, mua cho nó mấy thứ đó làm chi?”
Rồi bà lại hỏi tiếp: “Thế hoa hồng được gửi đến mỗi sáng cũng là do con gửi tới à?”
Tô Kỳ cứng người..
Tôi trừng mắt với cô ấy, thế là cô ấy ấp úng đáp lời mẹ tôi: “Đúng vậy ạ, con thấy hoa đẹp quá nên nghĩ Tự Tự sẽ thích, vậy nên mới dặn cửa hàng đó gửi hoa cho cậu ấy mỗi ngày.”
Tôi âm thầm bật ngón tay cái với cậu ấy.
Đúng là chị em tốt.
Sắc mặt mẹ tôi khó coi trông thấy, bà hết nhìn Tô Kỳ rồi lại quay sang nhìn tôi, sau một lúc im lặng, bà lấy hết can đảm hỏi chúng tôi.
“Có chuyện này… Hôm qua dì thấy trên cổ Tự Tự có dấu hôn… cũng là do con làm hả?”
Đôi đũa trong tay Tô Kỳ lập tức rơi xuống đất. Cậu ấy siết chặt tay, nhìn tôi với ánh mắt đầy “trìu mến” rồi gằn giọng: “Dạ đúng vậy đó dì.”
Mẹ tôi: “…”
Ba tôi sặc cơm, ho đến đỏ bừng mặt.
Sau khi bình tâm trở lại, ông hấp tấp đứng lên: “Công ty ba có việc, mọi người cứ ăn đi nhé.”
Nói xong, ông vội sải bước ra ngoài.
Phòng ăn lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Cho đến khi ăn cơm xong, mẹ tôi mới do dự cất lời: “Dì biết hai đứa sắp ly hôn nên cảm thương cho hoàn cảnh của nhau, nhưng đừng ngộ nhận cảm giác đó là thích.”
“Nếu thật sự ly hôn thì vẫn tìm được tình yêu mới mà, mấy đứa vẫn còn rất trẻ!”
“Hai đứa biết đấy, dì không phải người bảo thủ theo kiểu phong kiến, nhưng mà… có những cái cũng không thể cởi mở quá được.”
Tô Kỳ giật giật môi: “Vâng ạ.”
Mẹ tôi nghe thấy câu trả lời đó thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau giờ cơm trưa, tôi cùng Tô Kỳ đi lên lầu.
Khỏi phải nói, vừa mới vào phòng là Tô Kỳ đã nhanh tay đẩy tôi xuống giường: “Con nhóc chết tiệt này, ăn vụng cũng bắt bà đây gánh là sao hả?”
Tôi vội vàng cầu xin tha thứ.
Tô Kỳ vừa nhéo mặt tôi cho hả giận vừa hỏi: “Không đúng, dấu hôn trên cổ cậu là sao? Chẳng phải cậu sắp ly hôn với Bùi Kiêu rồi sao? Được lắm, có tình yêu mới nhanh quá ha.”
Trông thấy dấu hôn sau tai tôi, cô ấy lại chế nhạo: “Cũng cừ đấy, mạnh hơn anh trai của Bùi Phóng nhiều.”
Tôi giật giật khóe môi: “Nếu là do Bùi Kiêu hôn thì sao?”
Tôi vừa định kể cho Tô Kỳ nghe mọi chuyện thì vô tình trông thấy mẹ mình bưng dĩa trái cây đứng ngoài cửa phòng với ánh mắt đầy khiếp sợ.
Lúc này tôi mới nhận ra… Tô Kỳ vẫn đang đè lên người tôi…
Tô Kỳ nghi ngờ quay lại nhìn theo tầm mắt của tôi, mấy giây sau, cô ấy vội vàng nhảy xuống.
“Dì, dì à…”
Mẹ tôi xoay người chạy đi mất.
Tô Kỳ khóc không ra nước mắt: “Dì ơi, dì nghe con giải thích đã.”
Tôi cười đến đau cả eo, Tô Kỳ tức giận đánh lên người tôi: “Cậu còn cười nữa.”
Tôi ngồi dậy lau nước mắt: “Không sao đâu, để mình đi giải thích với mẹ.”
Lúc này Tô Kỳ mới yên lòng, nhưng cô ấy vẫn quấn lấy tôi để hỏi về chuyện mấy dấu hôn. Tôi đành khai ra chuyện giữa mình và Bùi Kiêu.
Tô Kỳ kinh ngạc: “Không nhận ra đó nha, ai mà ngờ anh của Bùi Phóng lại mắc bệnh trầm cảm chứ? Nhưng nghe cậu kể xong mình mới nhận ra, Bùi Phóng luôn muốn ở cùng với Bùi Kiêu, có lẽ anh ấy muốn chăm sóc anh trai mình đó.”
Tôi gật đầu, đúng là thế thật.
Tô Kỳ thở dài: “Cũng tốt, sau này hai chúng ta vẫn là người một nhà. Nhưng mà, Tự Tự này, cậu vẫn muốn sống cùng Bùi Kiêu hả? Chứng trầm cảm của anh ấy sẽ ảnh hưởng đến cả cậu đó, sau này cậu phải chăm sóc anh ấy, hẳn là mệt mỏi lắm đấy.”
Tôi biết cô ấy lo cho mình, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, càng như vậy thì tôi càng phải ở bên cạnh anh ấy. Bùi Kiêu cũng đang tích cực điều trị mà!
Tô Kỳ thở dài một hơi: “Được thôi, cậu làm gì mình cũng ủng hộ hết.”