Thái Tử Gia Khiếm Thính

Ngọt ngào ngắn hạn



Chương 2: Ngọt ngào ngắn hạn

 

Tôi bao nuôi Hạ Kim An một thời gian. Phải nói rằng anh ta rất nghe lời, trên giường hay dưới giường đều vậy. Anh ta đặc biệt thích nắm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, như thể sợ tôi biến mất.

 

Mỗi buổi chiều, ánh nắng len qua khung cửa sổ, anh ta nửa nằm trên giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay tôi, từ cổ tay, qua lòng bàn tay, cuối cùng dừng lại ở ngón áp út.

 

“Đeo nhẫn vào ngón này chắc sẽ đẹp lắm,” anh ta nói, giọng trầm ngâm.

 

Lời nói của anh ta như tạt một gáo nước lạnh vào sự mơ màng của tôi. Tôi giật tay lại, cố gắng giấu sự bất an: “Tiểu tử, nghĩ cái gì vậy?”

 

Nhưng anh ta không tức giận, ngược lại còn nhích lại gần hơn, thì thầm vào tai tôi: “Du Tinh, em nghĩ sao nếu chúng ta…”

 

Tôi lăn qua một bên, quay lưng lại với anh ta: “Chúng ta không có ‘sau này’.” Tôi không thấy mặt anh ta, nhưng nghe rõ tiếng sột soạt khi anh ta đeo máy trợ thính.

 

“Em nói gì? Tôi không nghe thấy.” Anh ta leo lại lên giường, cắn nhẹ vào tai tôi, động tác nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một cảm giác áp đảo kỳ lạ.

 

“Em lặp lại lần nữa, tôi không nghe thấy.”

 

Những tháng ngày bình yên đó kéo dài không bao lâu. Tới tháng thứ tư khi tôi bao nuôi anh ta, thanh mai trúc mã của anh ta đã tìm đến cửa.

 

“Người đàn ông trước mặt cô không phải là Hạ Kim An, mà là thái tử gia của nhà họ Trần, người có hôn ước với tôi – Trần Kỳ Hạ!” Cô gái trước mặt tôi không hề ngần ngại, ném đủ mọi chứng cứ về thân phận của anh ta lên bàn, như thể sợ tôi không hiểu. “Cô có biết vết thương ở tai anh ấy là từ đâu không?”

 

Tôi bình tĩnh đặt tài liệu xuống, cầm bút ký tên vào hợp đồng: “Được, tôi hiểu rồi.”

 

Cô gái trước mặt tôi có vẻ ngạc nhiên, như thể không ngờ mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng như vậy. Câu nói chua cay cô ta chuẩn bị có lẽ cũng phải nuốt ngược vào bụng.

 

Cô ta không kìm được hỏi lại: “Cô vừa nói gì?”

 

“Tôi nói, được thôi. Mười triệu, tôi sẽ rời xa anh ta.”

 

Khi tôi bao nuôi anh ta, tôi chưa bao giờ quan tâm anh ta thực sự là ai. Tôi cũng không định nghiêm túc, không muốn yêu đương ràng buộc.

 

Trong suy nghĩ của tôi, tình yêu và dục vọng là hai thứ phải tách biệt. Đụng đến ranh giới thì tốt nhất nên dừng lại, tránh để cả hai cùng đau khổ.

 

Đêm hôm đó, tiền đã vào tài khoản của tôi. Tôi cũng nhanh chóng cuốn xéo. Còn bán luôn căn nhà mà tôi từng sống với Trần Kỳ Hạ.

 

Những năm sau đó, tôi vẫn nghe tin tức về anh ta. Anh ta dường như phát điên lên tìm kiếm một người tên Du Tinh, lục tung cả Giang Thành nhưng không thể tìm ra.

 

Tôi biết. Và tôi chắc chắn rằng anh ta không thể tìm thấy tôi. Vì…

 

“Thời Tiện, sao lại đứng một mình ở đây? Mau lại đây nào!”

 

Trong buổi tiệc, người đại diện của tôi giơ ly rượu từ xa gọi với. Tôi nhìn qua vai cô ấy, thấy Trần Kỳ Hạ đang đứng đó, mặt đen như nhọ nồi.

 

Chuyện đời đúng là trùng hợp thật. Giờ tôi đâu còn là Du Tinh nữa. Mà dù sao thì, khi bao nuôi, anh ta có cần nhìn chứng minh thư của tôi đâu chứ?

 

“Thời tiểu thư?”

 

Khi nghe giọng Trần Kỳ Hạ vang lên, tự dưng tôi thấy sống lưng mình lạnh toát. Không phải vì anh ta gọi tên tôi, mà là vì cái ánh mắt y như sói săn mồi, nhìn tôi như thể đã chờ đợi cả một đời.

 

“Tối nay cô ấy có bận gì không?”

 

Người đại diện của tôi ngơ ngác một lúc, lúng túng đáp: “Đêm nay à? Không, không có lịch gì, nhưng chiều mai có một sự kiện…”

 

Chưa kịp dứt câu, tôi đã bị Trần Kỳ Hạ lôi thẳng ra khỏi bữa tiệc.

 

Thú thật, tôi hơi hoảng. Đang giữa một bữa tiệc đông đúc thế này mà lại bị bắt cóc công khai?

 

Tôi vùng vẫy trong vòng tay anh ta: “Buông tôi ra!”

 

Mấy năm không gặp, tôi đâu có ngờ Trần Kỳ Hạ bây giờ lại khỏe như trâu thế này. Cuối cùng, anh ta cũng chịu thả tôi xuống, nhưng không phải để tôi chạy trốn. Anh ta dí tôi vào tường, khóa chặt bằng cả cơ thể của mình.

 

Tôi ngước lên nhìn anh ta, bất ngờ thấy khóe mắt Trần Kỳ Hạ đỏ hoe. Nước mắt như đang chực trào nhưng lại bị kiềm nén, còn giọng nói của anh ta, khàn đặc, như lạc giữa nỗi uất ức:

 

“Anh đã từng nghĩ, tại sao em cứ đưa tiền mặt mà không bao giờ cho anh số tài khoản. Anh cứ ngỡ là em sợ bố mẹ phát hiện ra chuyện em bao nuôi anh, rồi họ sẽ đến tìm gây sự với anh.”

 

Anh dừng lại, giọng càng nghẹn ngào hơn: “Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một mình anh đa tình. Ngay từ đầu, em đã không định ở lại bên anh, đúng không?”

 

“Thời Tiện, Thời Tiện…” Anh ta thì thầm tên tôi, rồi như nhớ ra điều gì, lấy điện thoại ra, mở một tập tài liệu trợ lý của anh đã điều tra về tôi, lướt qua từng trang.

 

“Mười ba!” Anh ta đếm to lên. “Trong hai năm qua, em đã “giúp” mười ba người!”

 

Giọng anh run rẩy, còn tôi thì cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, chỉ muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng để sống sót.

 

“Chờ một chút!” Tôi vội vàng nói, đưa tay chỉnh lại máy trợ thính bên tai trái của anh: “Anh nghe tôi giải thích đã.”

 

Nhưng ngay lập tức, anh ta đẩy tay tôi ra, tháo máy trợ thính xuống và ném thẳng xuống đất, rồi ép sát vào tôi hơn.

 

“Làm sao bây giờ?” Giọng anh thì thầm đầy đe dọa. “Em biết mà, anh không nghe thấy gì đâu.”

 

Khoảng cách giữa chúng tôi dần bị thu hẹp cho đến khi tôi hoàn toàn chìm trong vòng tay vừa quen thuộc vừa cứng rắn của anh ta. Ánh trăng ngoài cửa sổ dường như cũng bị đám mây đen nuốt chửng từng chút một.

 

Bàn tay lạnh giá đeo đồng hồ của anh từ từ trượt xuống lưng tôi. Khi chạm vào một điểm nhạy cảm, tôi không kiềm được mà rúc sâu hơn vào ngực anh ta. Nhưng Trần Kỳ Hạ không buông tôi ra, trái lại, còn siết chặt hơn.

 

“Vì sao em lại lừa anh?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc.

 

Trần Kỳ Hạ cao hơn tôi cả nửa cái đầu, khi ôm chặt như thế này, chóp mũi của tôi tựa trên vai anh ta. Tôi thì thầm, giọng nhỏ đến mức tưởng như bị nuốt chửng trong cái ôm của anh: “Xin lỗi.”

 

Tôi ngẩng lên liếc nhìn anh ta, và thấy đôi mắt đỏ hoe. Tôi chợt buột miệng: “Anh là một người tốt.”

 

Câu nói đó khiến đôi mắt anh càng đỏ hơn. Nhưng không phải kiểu đỏ vì tức giận, mà là vì cảm xúc trào dâng không thể kìm nén.

 

Nhưng không, cái “thẻ người tốt” mà tôi vừa phát cho anh không mang ý mỉa mai đâu, thật đấy!

 

Tôi vội vã cúi xuống nhặt chiếc máy trợ thính anh vừa ném, định đeo lại cho anh, vừa nói vừa lo lắng: “Anh mau đeo lại đi, nếu không anh sẽ không nghe thấy tôi nói gì đâu…”

 

Nhưng anh ta lại giữ tay tôi lại, nghiêm giọng: “Anh bị khiếm thính chứ không phải điếc!”

 

Tôi: “…”

 

Những ngày tháng chúng tôi ở bên nhau bỗng chốc hiện ra trước mắt tôi như một cuốn phim tua nhanh. Mỗi khi cảm xúc dâng trào, anh ta thường cố tình đẩy máy trợ thính vào sâu hơn, rồi áp sát tai để nghe cho rõ những câu trả lời của tôi.

 

Anh ta thường hỏi: “Em thích anh không? Hay em đang lừa anh? Chúng ta rốt cuộc là mối quan hệ gì?”

 

Có lúc tôi trả lời, nhưng có lúc chỉ biết ngại ngùng cắn vào vai anh ta mà thôi.

 

Giờ ngẫm lại, anh ta nói mình chỉ bị khiếm thính. Hóa ra tất cả chỉ là…

 

Cố ý! Tất cả đều là diễn cả thôi!

 

Tôi ngẩng lên, hỏi: “Vậy tại sao anh vẫn đeo máy trợ thính?”

 

Không ngờ Trần Kỳ Hạ lại trả lời ngay lập tức: “Vì đó là món quà em tặng anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.