Trêu Nhầm Thái Tử Gia Bắc Kinh

Chương 4



Chương 4:

 

Tôi không hiểu mình đã tạo nghiệp gì mà lại vướng vào chuyện với hai anh em này.

 

Trước khi đi, bố mẹ tôi còn dặn đi dặn lại, nhất định không được đắc tội với người ta. Nhưng bố mẹ không nói cho tôi biết, giữa Thái Tử Gia Bắc Kinh và Nhị hoàng tử Bắc Kinh, nếu phải đắc tội một người, tôi nên chọn ai.

 

Một người ánh mắt sắc như dao, người kia lại ánh mắt cầu xin. Đúng là đau đầu muốn nổ tung.

 

À, bố mẹ tôi còn nói thêm, dù không có ý với người ta, cũng đừng nói thẳng ra. Ít nhất là không nên nói trước mặt. Vì vậy, tôi hít một hơi thật sâu, nói một câu trung lập:

 

“Nhị hoàng… À, anh Thẩm rất tốt.”

 

Thẩm Hàm Xuyên lập tức gửi cho tôi một sticker chó con với dòng chữ: “Cảm ơn~”

 

Dì Thẩm cười đến híp cả mắt, nhìn bà mà cứ như nhìn thấy phiên bản vui vẻ của Phó Lâm Châu vậy.

 

“Thấy chưa, tôi đã nói mà. Mắt nhìn người của tôi rất chuẩn!”

 

Tưởng đến đây là xong rồi, ai ngờ Thẩm Hàm Xuyên lại bổ sung ngay: “Vậy tôi và Kiều Hà sẽ tiếp xúc một thời gian thử xem.”

 

Còn tiếp xúc!?

 

Tôi thật sự không hứng thú với tình tiết một nữ hai nam chút nào. Nên nhanh chóng gửi cho Thẩm Hàm Xuyên một tin nhắn:

 

“Anh đang làm gì vậy? Còn tiếp xúc? Tiếp xúc cái gì? Tiếp xúc kiểu gì?”

 

Thẩm Hàm Xuyên bình thản đáp lại: “Chỉ lừa gạt họ thôi, sau này bảo không hợp là xong.”

 

Trong khi các bậc trưởng bối cười nói vui vẻ, tôi cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ có điều, ánh mắt Phó Lâm Châu nhìn tôi lúc này có vẻ không được thân thiện cho lắm, như thể hắn muốn nuốt chửng tôi ngay tại chỗ.

 

Chiếc dĩa của hắn rơi xuống đất, và như chớp, hắn nhân cơ hội đó nhặt dĩa, tiện tay véo mắt cá chân tôi một cái đau điếng.

 

Giày cao gót đỏ chót của tôi bị hắn làm cho tuột khỏi chân.

 

Tôi cúi người muốn lấy lại giày, nhưng hắn lại nhanh hơn tôi một bước, một tay giữ lấy mắt cá chân tôi, một tay đẩy giày vào chân tôi, giọng nói hạ thấp, bình thản nhưng có chút gì đó đầy ẩn ý:

 

“Sao lại bất cẩn thế, giày cao gót cũng rớt nữa chứ.”

 

“À này, tay bảo bối bị người khác chạm vào, hơi bẩn rồi đấy.”

 

“Lát nữa nhớ đi rửa tay.”

 

Giọng hắn nghe bình thường, nhưng không hiểu sao, tôi lại nghe ra chút gì đó như đang nghiến răng nghiến lợi.

 

Tôi ngoan ngoãn đi rửa tay, dù sao trước khi ăn cũng nên rửa sạch sẽ.

 

Vườn nhà Phó Lâm Châu thật sự rất sang trọng, ngay cả nhà vệ sinh cũng được trang trí như một cung điện thu nhỏ. Trên đầu là đèn chùm pha lê, dưới chân là gạch lát nền bằng đá vân cẩm thạch. Khu vực rửa tay, tắm rửa và nhà vệ sinh đều được phân chia riêng biệt.

 

Tôi rửa tay xong, chuẩn bị quay lại phòng ăn. Nhưng vừa ra khỏi cửa, đột nhiên có ai đó túm lấy cổ tay tôi. Phó Lâm Châu kéo tôi vào, ấn tôi trước gương trang điểm.

 

“Bảo bối, lá gan em lớn thật.”

 

“Dám trước mặt tôi mà thân mật với người đàn ông khác, em thật sự nghĩ tôi chỉ ăn chay thôi à?”

 

Tôi không bao giờ nghĩ Thái Tử Gia Bắc Kinh lại là người dễ dãi. Điều tệ nhất mà tôi làm chính là giúp chị bỏ thuốc, chọc giận hắn.

 

Phó Lâm Châu nhìn tôi, cười nhạt.

 

“Chưa từng yêu ai thật à?”

 

“Chưa từng nắm tay con trai à?”

 

“Kiều Hà, em giỏi diễn ghê. Tối qua ai rên cả đêm, còn khen anh giỏi nữa?”

 

Tôi cúi đầu, lí nhí: “Trước mặt bố mẹ, ai mà chẳng dựng hình tượng gái ngoan chứ?”

 

“Trừ chị gái em.”

 

Rõ ràng, Phó Lâm Châu không có hứng nghe tôi giải thích.

 

“Em trai tôi cũng tốt lắm mà đúng không?”

 

“Đang định thử hẹn hò đúng không?”

 

“Muốn hưởng hết tiện nghi, anh em cùng tới, đúng không?”

 

Cứu với! Hắn dữ quá, tôi sợ đến mức không dám mở miệng.

 

“Kiều Hà, em thật sự muốn vậy sao? Ngay cả giải thích cũng không buồn giải thích!”

 

Phó Lâm Châu nhìn tôi đầy khó tin, kéo tay tôi lôi thẳng ra ngoài.

 

“Không diễn nữa, giờ đến gặp bố mẹ em, nói luôn chuyện tối qua.”

 

Tôi sợ đến nước mắt giàn giụa, nắm chặt quần áo hắn, khẩn thiết cầu xin.

 

“Xin anh, đừng nói mà.”

 

“Bố mẹ mà biết em bỏ thuốc anh, chắc chắn sẽ đánh gãy chân em mất.”

 

“Em nợ anh ân tình, được chưa?”

 

Nghe vậy, Phó Lâm Châu mới chịu buông tay. Hắn hơi thô bạo lau nước mắt cho tôi, lau qua lau lại, rồi bất ngờ cúi xuống hôn.

 

Nụ hôn của hắn rất thành thạo, nhanh chóng đánh thức mọi giác quan của tôi. Tôi không nhịn được, bật ra một tiếng rên, sau đó liền cắn môi, không dám phát ra tiếng nào nữa.

 

Nhưng Phó Lâm Châu lại tỏ vẻ vui mừng.

 

“Bảo bối, kêu thêm lần nữa được không?”

 

Tôi không chịu, hắn lại tiếp tục hôn tỉ mỉ hơn. Cuối cùng, tôi nắm lấy tay áo hắn, thở hổn hển nhắc: “Em trai anh còn đợi chúng ta ăn cơm đấy.”

 

Phó Lâm Châu im lặng một lúc, rồi hừ lạnh.

 

“Giờ mà em còn dám nhắc đến nó à?”

 

Sau đó là một trận xoay trời chuyển đất. Tôi bị hắn đè xuống bàn trang điểm, mặt bị bắt phải nhìn vào gương.

 

“Bảo bối, nhìn cho kỹ vào.”

 

Trong gương, tôi thấy một cô gái đang bị ép vào bàn, nước mắt rưng rưng, như bị trừng phạt.

 

Cuối cùng điện thoại reo lên, dì Thẩm giục xuống ăn cơm, hắn mới chịu buông tôi ra. Tôi nhìn mình trong gương, môi đỏ, mắt đỏ, chân tê rần.

 

Phó Lâm Châu cười hài lòng.

 

“Đói chưa? Đi ăn cơm thôi.”

 

Dì Thẩm và mọi người đã đợi lâu lắm rồi.

 

Bố tôi nhíu mày hỏi: “Rửa tay mà sao lâu vậy?”

 

Phó Lâm Châu đột nhiên tốt bụng, giải thích hộ tôi: “Cháu gặp Kiều Hà trên đường, tiện đưa em ấy quay lại. Cũng không rành đường trong vườn nên đi lạc mất.”

 

Bố tôi không hỏi thêm.

 

Khi ăn cơm, tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Thuốc hôm qua không thể còn tác dụng tới giờ được chứ?

 

Nhìn Phó Lâm Châu bình thản, không giống người bị trúng thuốc, nhưng ánh mắt hắn cứ như muốn… nuốt chửng tôi. Tim tôi đập loạn nhịp.

 

Không lẽ… hắn thích tôi?

 

Cả bữa cơm tôi ăn mà chẳng biết vị gì. Dưới gầm bàn, chân Phó Lâm Châu cứ quét qua quét lại chân tôi.

 

Cuối cùng cũng ăn xong, tôi tính về cùng bố mẹ. Nhưng dì Thẩm nhiệt tình mời ở lại chơi, ít nhất là qua đêm đã. Bố mẹ tôi vờ từ chối vài câu, rồi dì Thẩm chêm thêm: “Để hai đứa trẻ có thời gian bồi dưỡng tình cảm mà.”

 

Thế là họ đồng ý.

 

Biết sẽ gặp lại Phó Lâm Châu, không hiểu sao tôi lại thấy vui vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.