Yêu Nữ Hoạ Quốc

Chương 1



Chương 1:

Ta là yêu nữ của Hợp Hoan tông. Từ nhỏ đã được thu nhận vào tông môn, người ta bảo ta thiên tư cao vời, lại có cái thể âm thiên hiếm hoi ngàn năm mới xuất hiện một lần trong giới tu tiên.

 

Sư tôn không ngại ban cho ta cái tên “Họa Thủy”. Nghe sang trọng đấy chứ, nhưng công nhận cái tên này có chút áp lực đấy.

 

Thế là từ đó, ta trở thành “hồng nhan họa thủy” của giới tu tiên. Ma Tôn của Ma giới thì cứ rình mò quanh ta, Kiếm Tôn chính trực của Vạn Kiếm Sơn thì thỉnh thoảng lại nhìn ta với ánh mắt không mấy chính chuyên. Đến cả chưởng môn lạnh như băng của Lăng Tiêu tông cũng đôi lần phải lén liếc trộm ta. Nói chung là chẳng ai thoát khỏi tà váy màu vàng nhạt này.

 

Ta họ Bạch, thích mặc vàng, vì nó nổi. Tính tình ta dịu dàng như ngọc, dung mạo thì khỏi phải bàn, ai nhìn ta cũng nghĩ ta là đóa sen trắng thuần khiết. Nhưng thực tế thì, ta là yêu nữ số một trong top 10 yêu nữ của giới tu tiên – kiểu “tự thân tu luyện” qua việc lợi dụng những tên si mê ta. Thật là cảm động, đúng không?

 

Nhưng đời mà, tu tiên thì phải biết lợi dụng cơ hội. Ta chỉ thích dựa vào sự tương phản để tạo ra những bất ngờ thú vị. Cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ngây ngất của mấy lão già say mê ta, ta lại muốn bật cười.

 

Sau khi “ngủ một giấc dài” với phần lớn những tên có thế lực trong giới, ta chợt thấy chán, liền dọn hành lý xuống phàm trần tìm thú vui mới.

 

Cả giới tu tiên rúng động khi nghe tin ta “rời sân khấu”. Kẻ thì vui mừng rằng cuối cùng cũng được yên thân, kẻ thì ôm hận trời trách đất, tiếc nuối vì không còn được gặp lại ta.

 

Nghe sư tôn nói, cái đồ đệ mà ta nhặt được cũng quỳ trước cổng tông môn khóc sướt mướt suốt ba ngày. Các vị đại lão trong các tông môn cũng kéo đến cầu xin thay ta. Ai nấy đều nghĩ ta bị đuổi khỏi sư môn, trong khi thực chất… ta chỉ đi du lịch thôi mà!

 

Nhưng yêu nữ này không thích giải thích, cứ thế bỏ đi.

 

Xuống phàm trần, ta giả thành một nữ tử đoan chính, ôm đàn chạy đến Thanh Âm phường. Ta đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện đau thương để kể cho chủ nhân nơi này: mẹ mất sớm, cha cờ bạc, muốn bán ta cho một lão già giàu có làm thiếp.

 

Chủ nhân Thanh Âm phường thấy ta khóc chân thành, lại nhìn ta như bông hoa trắng đáng thương, liền không ngại ngần mà mua ta về. Tự nhiên được “đầu tư” không mất công mấy, ta chính thức trở thành đàn sư của phường.

 

Bước đầu thành công mỹ mãn, giờ ta chỉ việc ngồi xem ai trong giới quyền quý sẽ lọt vào tầm mắt mình. Quan lại, công tử thì cứ kéo đến đây nghe đàn, và ta biết rõ: để quyến rũ một người đàn ông, phải chọn người quyền thế nhất.

 

Ta đàn hay, nhan sắc khuynh thành, chẳng bao lâu trở thành ngôi sao sáng của Thanh Âm phường. Đám công tử quyền quý thì vung tiền không tiếc chỉ để nhìn ta một cái. Nhưng ta biết rõ, đàn ông thích phụ nữ có chút bí ẩn, họ muốn theo đuổi chứ không thích có sẵn. Thế là, ta vừa khéo léo than thở cuộc đời, vừa giữ mình “trong sạch” – chỉ lấy tiền chứ không bán thân.

 

Nói chung, ta càng giữ khoảng cách, họ càng mê. Ai mà chẳng muốn có đóa hoa chưa bao giờ chạm tay được? Nhưng thực tế là, chút dương khí của họ chẳng đủ làm lò đỉnh cho ta. Đáng thương!

 

Và rồi ta gặp Tiêu Tử Trúc – một tiểu tướng quân vừa trẻ vừa hăng hái. Đáng tiếc, vừa thắng trận trở về thì đã bị người thân tín phản bội, suýt mất mạng.

 

Cơ mà, cái ta hứng thú nhất không phải sự chính trực của hắn mà là dương khí trên người hắn – chưa bao giờ ta thấy thứ gì mạnh đến thế. Mơ hồ, ta còn cảm nhận được long khí nữa. Chà, có khi tương lai hắn sẽ trở thành hoàng đế ấy chứ!

 

Thế là ta cứu hắn, không phải vì tốt bụng đâu nhé, mà là vì hứng thú thôi.

 

Ba ngày sau, khi tỉnh lại, hắn liền tỏ ra cảm kích và… nói muốn chuộc ta về làm vợ. Ta cười, cong mày đầy ý nhị nhưng không trả lời. Đệ tử Hợp Hoan tông mà kết đôi với một người thôi thì quá là giới hạn!

 

Huống hồ… ánh mắt ta lướt qua chiếc thắt lưng của hắn – rõ ràng là do một nữ tử tự tay thêu. Tiêu tiểu tướng quân này chắc chắn đã có vợ rồi! Mà ta thì không thích làm kẻ thứ ba.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.