Sau khi dưỡng thương xong, ta đuổi Tiêu Tử Trúc về. Hắn tỏ vẻ si mê mãi nhưng ta đã quá chán. Nhưng đúng là ta đã đánh giá thấp độ lì của hắn. Sáng hôm sau, hắn lại đến, lần này còn cầm theo văn tự chuộc thân để rước ta về.
Ta suýt nữa bật cười nhưng vẫn giữ gương mặt đau khổ: “Tiểu nữ chỉ là cô nhi không cha không mẹ, sao có thể xứng với ngài?”
Hắn chỉ đáp gọn: “Ta không quan tâm.”
Ta thở dài trong lòng: “Ôi trời, bệnh si tình này đã đến giai đoạn cuối rồi!”
Và rồi, khi hắn dẫn ta về Tiêu gia, ta gặp chính thê của hắn – Lâm Hàn Nguyệt. Xinh đẹp, dịu dàng, ta nhìn mà còn thấy thương nàng.
Nhưng Tiêu Tử Trúc vẫn tỏ ra ngu ngốc như thường: “Trong lòng ta chỉ có nàng, A Thủy!”
Ta cảm thấy hết hứng thú với trò chơi này rồi. Ta khoác tay Lâm Hàn Nguyệt, mỉm cười: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp, sao ta chưa nghe tướng quân nhắc đến?”
Lâm Hàn Nguyệt có chút bất ngờ, còn ta thì chỉ dịu dàng nắm lấy tay nàng. “Tỷ tỷ, dắt ta đi dạo một chút nhé?” Và thế là, ta bỏ lại Tiêu Tử Trúc đứng đó mà đi cùng nàng, chẳng buồn ngoảnh lại.
Trong lòng ta chỉ mong nàng có thể buông bỏ tên chồng không ra gì này.
Nhìn mỹ nhân đang e ấp trước mặt, ta chợt ngộ ra cảm giác của những nam nhân khi đối diện ta. Thật dễ hiểu vì sao họ lại si mê thế này.
Ai mà chẳng thích mỹ nhân? Mỹ nhân trên đời đều có thể coi là tỷ muội của ta!
Lâm Hàn Nguyệt siết chặt ngón tay, có lẽ vì ngạc nhiên với phản ứng của ta. Trong mắt nàng, sự điềm tĩnh của ta chẳng giống như đang diễn kịch. Nàng nhận ra, ta thực sự không có chút ý đồ gì với nam nhân của nàng.
Càng lúc nàng càng bối rối, “Bạch cô nương, chẳng lẽ cô không thích Tử Trúc sao?”
Ta nhẹ nhàng rút tay lại, bước vài bước đến gần, hái một cành hoa anh đào rồi khéo léo cài lên tóc nàng.
“À, Hàn Nguyệt tỷ tỷ, phượng hoàng là vua của muôn loài chim, có thể nào lại yêu một con gà rừng chạy khắp nơi không?”
Ta không cần giải thích thêm với Lâm Hàn Nguyệt. Chỉ khi nàng tự mình nhận ra Tiêu Tử Trúc là loại người gì, nàng mới có thể buông tay. Và khi đến lúc đó, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ đưa nàng đi thật xa.
Ta ở lại phủ tướng quân, sống như thể chính thất, từ ăn mặc cho đến nếp sinh hoạt. Tiêu Tử Trúc không ít lần đề nghị nạp ta làm bình thê, nhưng ta khéo léo từ chối bằng mọi cách.
Ta chẳng phải là thê, cũng không phải là thiếp, mà chỉ đơn thuần cứ như vậy sống ở phủ tướng quân.
Tiêu Tử Trúc có vẻ rất thích ta. Hắn tặng ta đủ thứ vàng bạc, châu báu như nước chảy róc rách. Cách hắn cư xử chẳng khác nào một thiếu niên đang say tình. Nhưng ta nào để tâm đến. Những thứ hắn cho ta, sư đệ của ta đã chơi đến chán từ lâu rồi.
Dù ngoài mặt ta đối với hắn dịu dàng như nước, nhưng đống châu báu hắn tặng ta đều được mang đi cầm lấy bạc sạch sẽ.
Trong khi đó, mối quan hệ giữa ta và Lâm Hàn Nguyệt ngày càng thân thiết hơn.
Ta lén dùng tiền mua chuộc nha hoàn của nàng, tìm hiểu sở thích của nàng, và phát hiện ra nàng thích đồ ngọt. Vậy là mỗi ngày ta đích thân vào bếp làm những món điểm tâm thay đổi từng ngày để nàng thưởng thức.
Lâm Hàn Nguyệt thích màu xanh, ta cũng may hai bộ y phục giống hệt nhau. Một bộ màu vàng cho ta, và một bộ xanh biếc cho nàng.
Tiêu Tử Trúc không biết trân trọng nàng, nhưng ta thì khác. Nếu hắn không biết giữ lấy viên ngọc quý, thì ta sẽ trân trọng nó thay hắn.
Bằng những nỗ lực chân thành, cuối cùng Lâm Hàn Nguyệt dần mở lòng với ta. Nàng nhận ra cô em gái trước mặt này hoàn toàn không có ác ý gì với nàng. Nhưng đôi khi, trong mắt nàng vẫn còn chút ghen tị.
Nàng thường ngồi thở dài trước khung thêu, nhìn cây lê trong vườn mà nàng và Tiêu Tử Trúc đã trồng.
Ta hiểu, nàng vẫn chưa thể buông bỏ Tiêu Tử Trúc.
Trái tim ta đau nhói, hình ảnh Lâm Hàn Nguyệt lại khiến ta nhớ về người trong ký ức xa xôi.