Nửa giờ sau, Phó Tân quỳ trước mặt Phó Ngôn Tri, gần như van xin:
“Ngôn Tri à, ba có lỗi với con, con muốn kết hôn với ai thì cứ kết, chỉ xin con nể tình mà tha cho tập đoàn Phó Thị.”
Phó Ngôn Tri ngồi vắt chéo chân trên ghế sa lon, nhìn thẳng vào Phó Tân, khẽ nhếch môi:
“Ba à, phụ từ tử hiếu, họp mặt gia đình hàng tháng là nguyện vọng của mẹ khi còn sống. Vì mẹ, tôi đã nhượng bộ ông không ít lần rồi, nhưng cũng có giới hạn thôi.”
Phó Tân có vẻ kích động, giọng run run: “Ngôn Tri, ba biết sai rồi, con đừng làm khó ba nữa. Tha cho Phó Thị đi, ba hứa sẽ không can thiệp vào chuyện công ty nữa, ba đồng ý ra nước ngoài.”
“Ô, sớm nói vậy có phải tốt không? Thế thì cả nhà mình còn có thể yên bình ngồi ăn một bữa cơm.”
Sau khi vệ sĩ đưa Phó Tân rời đi, Phó Thư Vũ đứng bên cạnh khẽ đẩy gọng kính vàng, nở nụ cười nhạt: “Ngôn Tri à, ông già đã già cả rồi, em cần gì chấp nhặt với ông ấy chứ.”
Phó Ngôn Tri đứng dậy, nhún vai: “Anh nói đùa chứ gì. Sức khỏe ba không tốt, tôi chỉ muốn ông ấy ra nước ngoài sớm chút để trị liệu thôi, đỡ phải nhọc nhằn thêm nữa.”
“À phải, anh này, nghe nói công ty giải trí của anh gần đây đầu tư điện ảnh không mấy thuận lợi, phải bồi thường kha khá. Nếu cần thì cứ nói, tiền mặt tôi còn nhiều mà.”
Sắc mặt Phó Thư Vũ lập tức biến sắc.
Tôi chạy theo Phó Ngôn Tri. Đêm nay đúng là một tập cuối của bộ phim ân oán gia đình, không ngờ Phó Tân, một người ngày thường oai phong lẫm liệt, lại có lúc mềm yếu đến thế này.
Cơ mà, Phó Ngôn Tri hôm nay đẹp trai thật sự. Nếu không phải vì ba triệu, có lẽ tôi cũng không ngại chuyện kết hôn với anh ta.
Tôi đuổi kịp anh, vươn tay khoác lên cổ tay anh. Phó Ngôn Tri đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn tôi, mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Phó Ngôn Tri, em chắc chắn anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Thế nên, em đồng ý cưới anh!”
Anh nheo mắt, hơi nghiêng đầu: “Tôi nghĩ cô nhầm rồi…”
Không đợi anh nói hết câu, tôi nhanh chóng choàng tay lên cổ anh, nhón chân và hôn tới. Đáng tiếc, chân tôi không vững, thành ra ôm chầm lấy eo anh luôn.
Anh một tay đỡ lấy tôi, nhưng lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đôi mắt dài hẹp lấp lánh vẻ bối rối, môi mỏng khẽ hiện lên một vệt đỏ.
Sau đêm đó, suốt cả tuần tôi không thấy bóng dáng Phó Ngôn Tri đâu.
Qua lời mặt sẹo, tôi mới biết mẹ của Phó Ngôn Tri đã bị Phó Tân đuổi khỏi nhà họ Phó khi anh mới mười lăm tuổi. Bà ra đi trong nỗi uất ức, nhưng trước khi mất, bà vẫn mong muốn gia đình hòa thuận. Bà dặn dò Phó Ngôn Tri không được oán trách Phó Tân, và anh phải tham gia những buổi họp mặt gia đình hàng tháng, vì anh là con nhà họ Phó.
Kể từ đó, Phó Ngôn Tri tiếp quản sản nghiệp của nhà ngoại. Hai cậu của anh rất yêu thương và che chở, giao toàn bộ việc kinh doanh và cả những việc ngầm cho anh quản lý.
Nếu không vì lời dặn của mẹ, thì Phó Tân chắc chắn không còn sống đến giờ phút này.
Về phần Phó Thư Vũ, mặt sẹo bảo rằng người này lòng dạ khó lường, sẵn sàng lợi dụng mọi người xung quanh. Thậm chí, chuyện Phó Tân nổi giận đùng đùng đêm hôm đó cũng là do anh ta châm ngòi, kể với Phó Tân rằng Phó Ngôn Tri dẫn gái hầu rượu về nhà.
Nghe tới đây, tôi tức điên. Mình giống gái hầu rượu chỗ nào chứ? Mắt Phó Thư Vũ có vấn đề chắc!
Tôi còn đang cơn bực thì điện thoại báo cuộc gọi từ số lạ.
Là Phó Thư Vũ, hẹn gặp tôi nói chuyện liên quan đến ba tôi.
Tôi bắt taxi đến nhà hàng mà anh ta chỉ. Vào đến phòng riêng, tôi thấy Phó Thư Vũ ngồi đó, bộ dạng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa đầy toan tính.
“Cô Tống, tôi biết ba cô đang nợ Phó Ngôn Tri ba triệu. Điều kiện của cô không tệ, tại sao phải ép mình chịu khổ? Thay vì thế, sao cô không cân nhắc gia nhập công ty của tôi làm nghệ sĩ?”
“Làm nghệ sĩ á?”
“Phải, nếu cô đồng ý ký hợp đồng, tôi sẽ trả cô ngay ba triệu. Khi đó ba cô có thể về nước, còn cô cũng có thể thoát khỏi Phó Ngôn Tri.”
Tôi nhìn anh ta với vẻ chán ghét. Cái ánh mắt nào của anh ta thấy tôi muốn rời khỏi Phó Ngôn Tri nhỉ? Tôi đâu có ý định rời đi. Phó Ngôn Tri đẹp trai, lại có tiền, và còn… cướp nụ hôn đầu của tôi nữa. À khoan, hình như là tôi hôn anh mới đúng, nhưng mà thôi, tiểu tiết ấy không quan trọng.
Nhưng tôi cũng tò mò muốn biết Phó Thư Vũ định làm gì.
“Được thôi. Ký hợp đồng với công ty của Phó tổng, lại có tiền cọc ba triệu, tội gì mà không làm.”
Phó Thư Vũ nở một nụ cười nham hiểm: “Nếu cô Tống đã đồng ý, trước khi ký tôi có một yêu cầu nhỏ.”
“Yêu cầu gì?”
“Cô Tống, đây là một chiếc bút ghi âm. Tôi hy vọng cô có thể giấu nó dưới bàn làm việc của Phó Ngôn Tri. Chỉ cần làm được, khi nào ký hợp đồng cũng được.”
Phó Thư Vũ nói xong, đẩy chiếc bút ghi âm mini về phía tôi. Anh ta tính bắt sói mà không mất một xu nào đây mà.
Có phải nếu tôi không phản ứng thì bị coi là đần không nhỉ?
Tôi làm bộ hoảng hốt: “Phó tổng, thế này không được đâu. Anh cũng biết Phó Ngôn Tri rất cẩn thận. Nếu anh ấy phát hiện ra tôi giấu bút ghi âm, chắc chắn tôi chết không toàn thây!”
“Cô đừng lo. Bút này nhỏ lắm, cô chỉ cần giấu dưới bàn, không ai biết đâu. Nếu bị phát hiện, họ cũng sẽ nghi ngờ người khác, chẳng ai nghĩ tới cô đâu.”
“Thôi được rồi. Để thể hiện thành ý, tôi sẽ chuyển trước một triệu, để ba cô ở nước ngoài sống tốt hơn.”
Tôi đồng ý với Phó Thư Vũ và hỏi thêm một câu: “Nhân tiện, sao Phó Ngôn Tri lại không thích màu đen vậy?”
Phó Thư Vũ ngạc nhiên, rồi chậm rãi nói: “Hồi bé, nữ thư ký của ba anh ấy thường mặc đồ đen đến phòng làm việc của ba vào nửa đêm. Phòng của Phó Ngôn Tri thì sát vách. Một lần nó hỏi chuyện đó, kết quả bị ba đánh gần chết.”
Nghe xong tôi phải nắm chặt tay để không bật cười: “Thế ra chuyện mất ngủ của anh ấy cũng từ đó mà ra à?”
“Đúng vậy. Nghe bảo mẫu nói, từ sau vụ đó, giấc ngủ của nó không bao giờ ngon được nữa.”