Trên đường về nhà, tôi không kiềm được nước mắt, khóc ngon lành giữa phố, lòng đau thay cho Phó Ngôn Tri.
Đêm đó, khi Phó Ngôn Tri đã ngủ say, tôi lén lút vào phòng anh. Anh ngủ không ngon, trán đẫm mồ hôi, thoang thoảng mùi nến thơm bên cạnh giường.
Mấy ngày nay, anh vùi đầu vào công việc, vừa đàm phán hạng mục, vừa lo thu mua công ty, không biết lúc nào mới được thảnh thơi.
Tôi nằm cạnh giường, đưa tay ôm anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng như dỗ trẻ con.
Trước đây, tôi cứ nghĩ đại ca xã hội đen chỉ biết giết người cướp của. Nhưng giờ tôi mới biết, Phó Ngôn Tri không chỉ biết buôn bán mà còn giỏi hơn cả chuyên gia kinh doanh.
Ba tôi và Phó Ngôn Tri đã ký hợp đồng giao hàng, nhưng rồi ba bị người khác lừa sạch, không giao được hàng. Theo hợp đồng, ba phải bồi thường toàn bộ thiệt hại – lên đến ba triệu.
Phó Ngôn Tri trở mình, vô thức ôm eo tôi chặt hơn, rồi đột nhiên mở mắt.
Anh lập tức thả tay, kéo giãn khoảng cách:
“Tống Huyên Huyên, gan cô lớn nhỉ, cứ thế mà lợi dụng tôi hết lần này tới lần khác à?”
Tôi cười tỉnh bơ: “Anh nói em là hôn thê của anh trước mà, còn ra mắt gia đình hai bên đàng hoàng. Giờ danh chính ngôn thuận, em có làm gì cũng hợp lý thôi!”
Phó Ngôn Tri nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, giọng anh bình thản nhưng như có gì đó nặng nề:
“Tống Huyên Huyên, chuyện đó chỉ để chọc tức Phó Tân. Tôi không có ý định kết hôn.”
Nụ cười trên môi tôi chợt khựng lại. Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tự nhủ bản thân không sao.
Tôi biết tuần vừa rồi Phó Ngôn Tri cố tình tránh mặt tôi, thậm chí không cho tôi đến gần. Đêm đó cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng dù vậy, nghe anh nói ra sự thật này, lòng tôi vẫn thấy nghèn nghẹn.
Tôi giữ nụ cười gượng: “Em đùa thôi mà. Thực ra hôm nay Phó Thư Vũ có tìm gặp em, em tới kể chuyện đó đây.”
Tôi kể lại toàn bộ những gì Phó Thư Vũ yêu cầu, và Phó Ngôn Tri bảo mặt sẹo cầm bút ghi âm để đặt trong thư phòng.
Khi tôi đến gần cửa, tôi bâng quơ nói: “Giờ thì anh biết rồi đấy, em đã thực hiện lời hứa với Phó Thư Vũ, dự định sẽ ký hợp đồng với công ty anh ta. Khi em nhận được tiền, sẽ trả lại anh ngay.”
Chưa để Phó Ngôn Tri nói gì, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng bước ra ngoài thì nước mắt đã rơi lã chã.
Tống Huyên Huyên ơi là Tống Huyên Huyên, mày thật vô dụng. Mới biết Phó Ngôn Tri bao lâu mà đã yếu lòng thế này rồi.
Đừng buồn nữa, ngoài kia còn nhiều anh đẹp trai đang chờ mày mà!
Tôi vội lau nước mắt, về phòng thì gặp mặt sẹo. Anh ta có vẻ đoán ra chuyện gì.
“Huyên Huyên à, tôi nói thật, đàn ông đôi khi ngốc nghếch lắm. Đại ca đâu phải không thích cô, chỉ là anh ấy không biết cách bày tỏ thôi.”
Tôi hít mũi một cái, cố gắng mỉm cười: “Cảm ơn anh, mặt sẹo. Tôi đã nói với Phó thiếu rồi, hai ngày nữa tôi sẽ dọn đi. Tiền nợ tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho anh ấy.”
Mặt sẹo ngạc nhiên, liền nói: “Đừng vội mà, Huyên Huyên. Nếu đại ca không có ý gì với cô, sao lại để cô tự do ra vào phòng như vậy? Anh ấy từ trước tới giờ chưa từng chạm vào phụ nữ, cô nên cho anh ấy thêm thời gian.”
Tôi thở dài: “Anh mặt sẹo, anh không hiểu đâu. Chuyện tình cảm này không thể miễn cưỡng được. Phó Ngôn Tri không thích tôi, vậy là hết chuyện.”
Nói đến đây, tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt lại trào ra. Tôi quay về phòng, vừa đi vừa khóc thút thít.
Lần đầu tiên trong đời tôi thổ lộ tình cảm, lại nhận về một cú thất bại đầy ê chề.
Trời còn chưa sáng, tôi đã dọn đồ rời khỏi biệt thự của Phó Ngôn Tri. Mặt sẹo nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi:
“Huyên Huyên, nếu có ai bắt nạt cô, cứ báo với tôi nhé.”
Tôi cảm động gật đầu, nhìn về phía phòng ngủ của Phó Ngôn Tri một lần cuối rồi rời đi.