Hai Đứa Mình Cùng Ly

Chương 1



Chương 1:

“Nghe nói hôm qua mẹ cậu mua cho cậu một hòn đảo?”

Ôn Nhan bất thình lình lao vào phòng, đôi mắt lấp lánh như bắt gặp tin động trời.

Người cô ấy gọi là “mẹ” chính là Lục phu nhân, mà cũng là mẹ chồng của tôi.

Tôi chớp mắt bình thản, “Hình như có chuyện đó… Mẹ bảo tớ ngày nào cũng phải vào viện chăm Lục Triều Bắc, vất vả rồi nên tiện tay tặng tớ một hòn đảo.”

Ôn Nhan nghiến răng, nhảy phốc lên giường, quấn chặt lấy tôi. “Sao cậu dám giấu tớ chuyện này hả?”

Tôi suýt nghẹt thở vì bị cô ấy siết chặt, vội vã trấn an, “Chia cậu nửa quyền sở hữu, được chưa?”

Hai anh em nhà họ Lục, một người thì đi tu. Người còn lại thì gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật.
Biết tin Lục phu nhân muốn kén con dâu, tôi với Ôn Nhan quyết đoán xông thẳng đến cửa tự ứng cử.

Lục phu nhân nhìn chúng tôi, hỏi: “Hai đứa có ưu điểm gì mà đến đây?”

Ôn Nhan ngẫm nghĩ rồi tự tin đáp: “Con đẹp, dáng cũng chuẩn.”

Còn tôi thì thẳng thắn: “Con học ngành phục hồi chức năng.”

Lục phu nhân vừa nghe đã gật gù, hợp lý, quá hợp lý! Thế là bà gật đầu cái rụp. Vậy là tôi và Ôn Nhan tay trong tay, mỗi đứa “ẵm” một anh vào Lục gia.

Ôn Nhan thì gả cho Lục Quan Nam – người đã xuất gia. Còn tôi, gả cho Lục Triều Bắc – người đang… thực vật. Thành công bước vào cuộc sống “sướng rơn,” có tiền mà không có chồng phiền!

Nhưng, dù thoải mái cỡ nào thì vẫn không thể quên bổn phận.

Ví dụ như tôi, mỗi tuần phải ghé thăm chồng thực vật ở viện ít nhất ba lần. Ôn Nhan thì mỗi tuần phải về nhà cũ một lần để… “bồi dưỡng tình cảm” với chồng Phật tử.

Năm ấy, khi Lục Quan Nam trưởng thành, anh ấy đột nhiên quyên tặng hẳn mười tỷ để… rước về một pho tượng Phật bằng vàng. Sau đó, ngày nào anh ấy cũng ăn chay niệm Phật, thành Phật tử nổi tiếng khắp Kinh Thành. Người ta đồn rằng, vì người tình trong mộng mất sớm mà anh giữ mình thanh tịnh, xuất gia. Lục phu nhân phải tốn bao nhiêu công sức mới ép được anh ấy kết hôn với Ôn Nhan, đương nhiên mong muốn họ thành đôi thật sự. Vậy nên Ôn Nhan hàng tuần có nhiệm vụ… quyến rũ chồng mình.

Dạo này, vì phải viết luận văn, tôi ngày nào cũng lượn lờ vào phòng bệnh của Lục Triều Bắc. Không ngờ, hành động này vô tình khiến Lục phu nhân cảm động, thế là tôi được thưởng ngay một hòn đảo nhỏ.

Nói đến đây, tôi đẩy Ôn Nhan ra, “Ngày mai cậu phải về gặp Lục Quan Nam rồi, đúng không?”

Ôn Nhan nắm tay tôi, vẻ mặt thề thốt: “Nếu ngày mai mẹ tớ cho tiền tiêu vặt, tớ cũng chia cậu một nửa. Chơi đẹp luôn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.