Lừa Tình

Chương 3



Chương 3:

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi thức giấc, mắt nhắm mắt mở, tay mò tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Vừa nghe máy, giọng nam trầm ấm của Thẩm Hướng Bội đã vang lên:

 

“Dậy rồi à?”

 

Bên cạnh, Lâm Thu đột nhiên ngồi dậy, nhìn tôi với ánh mắt nửa tò mò, nửa trêu chọc.

 

“À… Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì không ạ?” Tôi cố gắng giữ giọng bình thản, giả vờ ho vài cái.

 

“Ra cửa đi, tôi mang bữa sáng cho hai người.”

 

Tôi giật mình bật dậy, chỉnh trang lại bản thân.

 

Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Lâm Thu, tôi nhanh chóng đi mở cửa. Chưa kịp chào hỏi, Thẩm Hướng Bội đã nhíu mày nhắc:

 

“Đừng vội, mang dép vào đi đã.”

 

Tôi đứng hình mất một giây. Trời giữa mùa hè, cả căn hộ lại trải thảm, tôi đi chân trần thì có sao đâu chứ? Chắc anh ta đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi!

 

“Tổng giám đốc Thẩm, nhà Thu Thu trải thảm hết rồi.” Tôi nói nhẹ nhàng.

 

Nghe vậy, anh có chút ngẩn người, rồi khẽ ho một tiếng để che đi sự bối rối, đưa túi bữa sáng ra:

 

“Tôi mang bữa sáng cho hai người. Tần Dã có việc đi sớm rồi.”

 

Tôi nhận túi đồ, ngạc nhiên khi thấy đôi tai anh ấy thoáng đỏ. Bá tổng mà cũng biết ngượng ngùng sao?

 

Khi tôi định đóng cửa, Thẩm Hướng Bội đột nhiên kéo tôi lại.

 

“Đừng gọi là tổng giám đốc Thẩm mãi như thế. Gọi tên tôi thôi,” anh dịu dàng nói.

 

Tôi ậm ừ đáp: “À, được.”

 

Nhưng đến khi ngồi vào bàn ăn, tôi mới ngớ người. Gọi tên bình thường? Chẳng phải là… gọi thẳng tên sao?

 

Lúc này, Lâm Thu khẽ nhếch môi, nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ.

 

“Cậu và Thẩm Hướng Bội có chuyện gì đó phải không?”

 

“Chuyện gì là chuyện gì?” Tôi vội cúi đầu, tránh ánh mắt của cô.

 

Lâm Thu nhướn mày, cười cay đắng: “Bữa sáng này là do Tần Dã nhờ Thẩm Hướng Bội mang tới cho cậu đấy, tiện thể thì mang luôn cho tớ.”

 

Nụ cười của Lâm Thu có phần chua chát: “Tớ nói bỏ là bỏ thật đấy. Cậu không cần phải an ủi tớ như vậy đâu, tớ thực sự ổn.”

 

Nhìn Lâm Thu cố tỏ ra mạnh mẽ mà tôi vừa thương, vừa không biết phải nói sao. Tôi cố lái câu chuyện sang hướng khác:

 

“Thế mà cậu vừa ăn cháo trắng vừa làm rơi nửa chén ra bàn kia kìa. Trông chẳng giống không có gì đâu.”

 

Lâm Thu hít sâu, cắn môi, rồi trừng mắt nhìn tôi: “Muốn cậu ta nếm trải cảnh ‘truy thê hỏa táng tràng’ à? Trước hết cậu ta phải có tình cảm với tớ thì mới có chuyện đó chứ!”

 

“Với lại, hôm qua tớ đã muốn tát cậu rồi. Không biết an ủi thì cứ ngồi yên đó đi.”

 

Tôi cười trừ, không dám phản ứng. Nhưng cô ấy chưa dừng lại, ghé sát lại gần, ánh mắt cháy bỏng: “Còn cậu đấy, Phỉ Phỉ. Thẩm Hướng Bội chẳng phải có bạn gái rồi sao? Cậu cũng muốn dấn thân vào tình yêu đau khổ à?”

 

“Cậu nói cái gì vậy?” Tôi sững người, xua tay. “Chẳng qua tớ quên chặn anh ta thôi, giờ tớ chặn ngay đây!”

 

Tôi liền giơ điện thoại lên trước mặt Lâm Thu, bấm nút chặn với sự quyết tâm cao độ: “Từ nay về sau, nơi nào có họ, chúng ta tuyệt đối không xuất hiện!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.