Lừa Tình

Chương 6



Chương 6:

Ra khỏi quán cà phê, đột nhiên tôi chỉ muốn gặp Thẩm Hướng Bội. Chạy thẳng đến Tập đoàn Thẩm thị, tôi lặng lẽ ngồi trong văn phòng của anh, chờ đợi mà trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thương cảm… bạn trai tôi lại có một tuổi thơ bi thương đến vậy.

 

Chuyện tình “bá tổng” sủng ngọt mà ai cũng tưởng lại có góc khuất như thế này.

 

“Em yêu, có chuyện gì thế?” Anh vừa kết thúc cuộc họp, bước vào và đóng cửa lại.

 

Không kìm được, tôi chạy đến ôm chầm lấy anh mà chẳng nói một lời.

 

“Sao vậy?” Anh vòng tay ôm lại, nhẹ nhàng hỏi.

 

Tôi chỉ lắc đầu.

 

“Bị ức hiếp à?”

 

“Bị bệnh à?”

 

“Không,” tôi đáp khẽ, giọng hơi run.

 

“Em nói ra thì anh mới biết cách dỗ em chứ, bé ngốc.” Anh xoa đầu tôi, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Tôi ngập ngừng, cuối cùng cũng thốt ra: “Mẹ anh vừa gặp em.”

 

Ánh mắt Thẩm Hướng Bội chợt thoáng qua sự lạnh lẽo. “Bà ấy tìm em làm gì?”

 

Tôi kể lại mọi chuyện, từ những lời của mẹ anh đến cảm giác khó tả trong lòng mình. Rồi, như một vị thánh mẫu, tôi ôm anh chặt hơn, khẽ thì thầm: “Sao lại cứ phải cố tốt với mọi người như vậy, còn không cho người ta thấy bá tổng nổi giận một lần.”

 

Anh cười khổ: “Anh đã bảo mà, sao tự nhiên hôm nay em lại ngoan thế.”

 

“Đừng nghe bà ấy nói lung tung, hồi nhỏ có thể anh có để ý, nhưng giờ thì thấy cũng bình thường, chẳng có gì nghiêm trọng như thế cả. Chắc bà ấy chỉ diễn một chút thôi.”

 

Trời ạ, nghe thế càng làm tôi thấy thương hơn. Đúng là bạn trai bá tổng có trái tim nhân hậu của tôi.

 

Tôi ôm chặt anh hơn, tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo cơ thể rắn chắc của anh, cảm giác không đủ tám múi thì ít nhất cũng phải sáu múi.

 

“Em đang làm gì thế?” Giọng anh bỗng trầm xuống, hơi khàn, “Tay em để đâu vậy?”

 

Tôi híp mắt, trêu chọc, cố ý thổi nhẹ vào tai anh.

 

Hơi thở của Thẩm Hướng Bội rõ ràng rối loạn hẳn lên, gần như cắn môi tôi, đột nhiên anh như bị thú dữ nhập vào, chiếm lấy hơi thở của tôi.

 

Trong lúc tình cảm rối ren, tiếng gõ cửa đột ngột khiến đầu óc tôi tỉnh táo ngay lập tức.

 

“Có người!”

 

Thẩm Hướng Bội dừng lại, ánh mắt vẫn còn đầy dục vọng, cúi đầu tiếp tục nụ hôn sâu.

 

“Có… có người.”

 

Tôi thở dốc đẩy anh ra.

 

Anh có chút oán trách: “Đồ nhát gan.”

 

Anh mới là đồ nhát gan ấy.

 

Để người ta quay lại rồi truyền khắp các group tám chuyện thì không nhát gan hả?

 

Một ông chủ không hiểu về truyền thông dư luận thật đáng sợ.

….

“Tớ không khỏe lắm, đã uống thuốc kháng sinh rồi, thật sự không đi được.”

 

Đầu dây bên kia, Lâm Thu hít một hơi thật sâu.

 

“Tống Trà Phỉ, cậu đã từ chối tớ lần thứ ba rồi.”

 

“Nếu một giờ nữa cậu không có mặt ở quán, thì tớ sẽ đến đánh cậu đấy.”

 

Người ta bảo ngoại tình khổ sở là phải, bởi luôn phải đề phòng hết cái này đến cái kia.

 

Khi tôi đến nơi, Lâm Thu khoanh tay, nhìn quanh với ánh mắt đầy nghi ngờ: “Dạo này cậu có vẻ không bình thường.”

 

“Tớ có gì mà không bình thường đâu?” Tôi lớn tiếng đáp, nghĩ rằng nói to một chút sẽ làm mình trông có lý hơn.

 

“Cậu đang tránh tớ.” Cô ấy tiến lại gần, “Cậu đã làm chuyện gì không dám cho tớ biết phải không?”

 

“Không có, chỉ là gần đây bận rộn thôi.”

 

Chết tiệt, những ngày sống lén lút thế này đến bao giờ mới chấm dứt đây?

 

Lâm Thu cười lạnh: “Hy vọng là vậy.”

 

“Đến đây, để tớ cho cậu xem bất ngờ hôm nay nào.”

 

Trời ơi! Mẫu nam trẻ tuổi ngây thơ nữa chứ?

 

“Chị có tiền mà!” Lâm Thu phẩy tay, “Phỉ Phỉ, hôm nay em gái muốn làm gì thì cứ làm!”

 

Tại sao loại chuyện tốt như này lại không xảy ra sớm hơn?

 

Lại đợi đến khi tôi cần tuân thủ đạo đức mới xuất hiện…

 

Để không làm Lâm Thu nghi ngờ, tôi cố gắng tỏ ra như bình thường, tự nhiên như không có gì xảy ra.

 

Cùng cô ấy chơi đoán ô chữ và giải đố với mấy cậu em người mẫu, rồi còn trò chuyện, uống rượu, và vui đùa hết mình.

 

Không hiểu sao Lâm Thu hứng thú quá đà hay gì, một lát sau cô ấy còn thản nhiên sờ từng bụng sáu múi của mấy anh chàng mẫu nam.

 

Tôi không khỏi thốt lên, gan to thế!

 

Nhưng mà, phải thừa nhận là trông thực sự rất vui.

 

“Lại đây nào, Phỉ Phỉ.” Lâm Thu mở camera, chuẩn bị quay lại cảnh tôi.

 

Sau khi thầm xin lỗi ba lần trong lòng, tôi vừa mới chạm vào được hai cái, thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện bên cạnh.

 

“Tần… Tần Dã?!” Tôi kinh hãi thốt lên, “Thu Thu, là Tần Dã!”

 

Ánh mắt Tần Dã rơi vào bàn tay của một anh chàng đang đặt trên eo của Lâm Thu, ánh mắt đầy băng giá.

 

“Lâm Thu, gan to rồi nhỉ.”

 

Miệng Lâm Thu cũng chẳng phải dạng vừa: “Anh không sao chứ, đại ca?”

 

“Thật sự nghĩ mình là bá tổng sao, học đâu không học, lại học thoại bá tổng?”

 

“Bà đây luôn có gan nhé, bản lĩnh còn hơn thế nhiều.”

 

Không muốn đôi co thêm, Tần Dã lướt qua đám đông, trực tiếp vác Lâm Thu ra ngoài.

 

“Anh bị bệnh à!” Lâm Thu hét lên, “Phỉ Phỉ, cứu tớ!”

 

“Thả cô ấy ra!” Tôi gọi mấy anh mẫu nam chặn Tần Dã lại, “Tôi báo cảnh sát đấy, anh làm gì vậy?”

 

“Không tôn trọng pháp luật!”

 

“Tôi quay lại đăng lên mạng để anh lên top tìm kiếm, anh tin không?”

 

“Cô nói nhiều thật,” Tần Dã lắc đầu, “Thẩm Hướng Bội không thấy phiền à?”

 

??????

 

Bệnh hả? Tôi có gây chuyện gì mà tự dưng bị chửi vậy?

 

“Anh nói gì thế?” Lâm Thu bắt đầu nghi ngờ, “Tống Trà Phỉ???”

 

“Im miệng.” Tần Dã giữ chặt thân thể đang giãy giụa của cô ấy.

 

“Đồ ngốc! Sao lại có người thích kiểu bá tổng động tí là vác người khác đi thế này? Hôm nay tôi không cho anh lên mạng thì…”

 

Chưa kịp nói xong, Tần Dã quay sang tôi.

 

“Quản lý vợ của cậu đi.”

 

Theo ánh mắt của anh ta, tôi quay lại, Thẩm Hướng Bội đứng yên nhìn tôi, vẻ mặt khó đoán.

 

“Hả?” Lâm Thu lại giãy giụa, “Tống Trà Phỉ, vợ là sao?!”

 

“Tần Dã, thả tôi ra!”

 

Phiền chết đi được, đến giờ này còn không quên hóng chuyện.

 

“Im đi, về nhà rồi tính sổ với em.” Tần Dã nói xong, vác cô ấy rời đi.

 

“Này…” Tôi nuốt nước bọt, “Là Lâm Thu kéo em đến đây mà.”

 

“Về nhà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.