Ngày hôm sau, tôi vẫn cương quyết từ chối lời mời xem phim của “chồng cũ”. Thế mà đầu óc lại tò mò, không chịu được, phải đi hỏi mẹ tôi. Cứ thắc mắc mãi: “Một anh chàng đẹp trai nhưng đầu óc không bình thường như thế, tại sao đến giờ vẫn chưa bị người ta lừa bán đi nhỉ?”
Mẹ tôi nghe xong, ngừng tay nấu ăn, quay qua nhìn tôi, mắt chớp chớp:
“Dư Gia à…”
Bà chậm rãi đáp:
“Hình như nó đặc biệt thích trẻ con. Lúc nào cũng hỏi người khác có muốn sinh con cho nó không. Nhưng mà… mẹ thấy con chắc chắn có thể chấp nhận được.”
Tôi: “…”
Hoá ra, trong mắt mẹ tôi, tôi đã sớm… không phải người bình thường nữa rồi!
Vì dịch bệnh, công ty nhỏ nơi tôi làm việc phá sản. Mẹ tôi thì sức khỏe không tốt, lo lắng không ai chăm sóc tôi sau này, liền bắt đầu chiến dịch ép xem mắt toàn tập. Bà quyết tâm gả tôi đi như thể tôi là món đồ chờ thanh lý cuối năm.
Nhưng tình yêu đâu phải món đồ sale, muốn đến là đến? Ngược lại, người yêu cũ lại kiểu như đang chạy Flash Sale – nói gặp là gặp liền!
Tôi ôm bé Điềm Điềm đi dạo, cố ý vòng vèo cho xa nơi có khả năng đụng độ. Ai dè số trời đã định, vẫn chạm mặt Kỷ Phàm!
Tôi: “…”
Anh ta đứng trước mặt tôi, không nói gì, không đi đâu, chỉ cau mày nhìn chằm chằm Điềm Điềm. Sau đó, anh thốt ra câu hỏi đầy “ý nghĩa sâu xa”:
“Em không đi làm à?”
Tôi đứng hình. Chết cha, hiện tại mình đang cosplay bà mẹ đơn thân đây mà.
“Mất việc rồi. Bây giờ ở nhà chuyên tâm nuôi con thôi,” tôi trả lời, tiện làm thêm chút động tác châm biếm: “Nên chỉ có thể hy vọng tìm được một người đàn ông tử tế để nương tựa.”
Ngạc nhiên thay, Kỷ Phàm không phản bác, chỉ cau mày nhìn tôi hồi lâu rồi… quay lưng bỏ đi.
Buổi tối hôm đó, bất ngờ nhận được tin nhắn từ một đàn anh khóa trên thời đại học. “Dư Gia, có cần tìm việc không?”
Anh gửi cho tôi cả một danh sách chi tiết công ty, yêu cầu công việc, mức lương… Trái tim tôi chợt rung lên nhè nhẹ – mọi thứ đều hoàn hảo như trong mơ!
Ngày hôm sau, tôi vội gửi CV. Rất nhanh, phỏng vấn thành công. Đúng là số hưởng, tôi vào làm ngay.
Làm được hai ngày thì bộ phận có tiệc nhỏ. Tôi nghĩ đây là cơ hội vàng để hòa nhập, liền tham gia.
Tiệc tổ chức ở nhà hàng gần công ty. Vừa ngồi xuống đã nghe mấy nữ đồng nghiệp túm tụm thì thầm to nhỏ:
“Bộ phận R&D cũng tụ tập ở đây đấy.”
“Quản lý đẹp trai kia có đến không?”
“Đến rồi, tôi vừa thấy anh ấy ngoài kia!”
Thì ra trai đẹp luôn là tiêu điểm, bất kể thời đại hay hoàn cảnh.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ. Chủ đề của các nữ đồng nghiệp thì từ trai đẹp, gia đình, đến con cái. Tôi ngồi nghe lơ đãng, không mấy hứng thú, chỉ cúi đầu uống rượu.
Đột nhiên, họ quay sang tôi: “Mạt Mạt, em kết hôn chưa?”
Tôi định trả lời ngay: “Chưa kết hôn, chưa mang thai, cẩu độc thân chính hiệu đây!”
Nhưng sau lưng đột ngột vang lên tiếng động. Tôi quay lại, Kỷ Phàm đang đứng ngay đó!
Má nó!!! Đúng là âm hồn bất tán mà!
Nữ đồng nghiệp thì rạng rỡ lên tiếng: “Kỷ quản lý, anh đến rồi à?”
Khoan đã, quản lý? Chẳng lẽ Kỷ Phàm là quản lý? Nhưng năm xưa anh ta đâu làm ở công ty này? Nhảy việc à?
Mọi ánh mắt lấp lánh của đồng nghiệp như câu trả lời rõ ràng. Tôi cảm thấy hơi toang rồi.
Vài phút sau, các nữ đồng nghiệp lại hỏi tiếp: “Vừa rồi mọi người hỏi em kết hôn chưa?”
Có sự hiện diện của Kỷ Phàm, tôi quyết định “ra đòn”: “Em có con gái hai tuổi rồi, đặc biệt đáng yêu.”
“Thật sao?” Nữ đồng nghiệp tò mò: “Thế còn chồng em thì sao?”
Tôi: “…???”
Không phải họ có ý xấu, mà bởi vì trong mắt mọi người, tôi là bà mẹ đơn thân. Nhưng tình hình này bắt đầu lạnh hơn mùa đông Hà Nội.
Tôi cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Phàm dán chặt vào mình. Miệng thì định lảng sang chuyện khác, nhưng chưa kịp với ly rượu thì một bàn tay đã nhanh hơn.
Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh ta – sâu thẳm, khó đoán.
“Đừng uống nữa,” Giọng anh thấp trầm, ánh mắt như có chút trách móc.
“Có hại cho sức khỏe.”
Tôi: “…!!!”
Ờ thì… “chồng cũ” này bỗng dưng biết quan tâm từ bao giờ thế nhỉ?
Bầu không khí yên tĩnh đúng hai giây, chẳng ai dám thở mạnh. May mà cô đồng nghiệp bên cạnh kịp “phá băng”: “Đúng rồi Mạt Mạt, em uống ít thôi. Rượu không tốt đâu.”
Kỷ Phàm thì như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng quay đầu chào hỏi những người khác. Nhưng ai trong phòng cũng ngấm ngầm hiểu, thái độ của anh ta với tôi rõ là đặc biệt lắm rồi, chỉ là không ai tiện hỏi thôi.
Sau màn xã giao tiêu chuẩn, anh ta đi ra ngoài. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngồi nghe các chị em tám chuyện cho xong buổi tiệc.
Bữa tiệc tan, tôi hí hửng chuẩn bị bắt xe về nhà. Nhưng vừa ra đến cửa, Kỷ Phàm đã đứng sừng sững ở đó, như đang đợi ai… mà đúng là đang đợi tôi thật!
“Anh đưa em về.”
Lời anh vừa dứt, một cô đồng nghiệp không nhịn được nữa, quay sang hỏi: “Mạt Mạt, em quen Kỷ quản lý à?”
Tôi vừa định há miệng giải thích, Kỷ Phàm đã nhanh nhảu: “Chúng tôi ở cùng một tiểu khu.”
Anh nói xong, tôi chỉ kịp thấy ánh mắt mọi người đang dần chuyển từ kinh ngạc sang… hiểu rõ. Có vẻ như trong đầu họ đã tự viết xong cả tiểu thuyết ngôn tình 100 chương về mối quan hệ của chúng tôi rồi. Tôi bị anh ta kéo đi mà không kịp từ chối, chỉ có thể tự trách số phận éo le.
Thật ra tôi uống không ít rượu, nên lúc này hai chân mềm nhũn như kẹo dẻo, bước đi loạng choạng. Kỷ Phàm thì hoàn toàn tỉnh táo, vì anh ta lái xe đến nên một giọt rượu cũng không dính.
Ngồi vào xe, tôi định thần một chút rồi thắc mắc: “Sao không đi?”
Dưới ánh đèn đường lấp loáng, khuôn mặt góc cạnh của anh ta trông càng có vẻ… nghiêm trọng. Anh im lặng rất lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Anh tưởng em sống rất tốt.”
Tim tôi giật thót một cái.
“Em sống rất tốt.” Tôi vội đáp, cố tỏ ra thoải mái.
Nhưng Kỷ Phàm không trả lời. Tôi cúi đầu thắt dây an toàn, chỉ nghe bên cạnh vang lên một tiếng thở dài nặng nề. Cả người đang chếnh choáng say, tự nhiên sống mũi lại thấy cay cay.
“Hạ Mạt Mạt.” Anh đột nhiên gọi tên tôi.
Tôi liếc mắt nhìn: “Sao vậy?”
“Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lời nói đơn giản, nhưng nghe lại thấy nặng nề đến lạ. Tôi mím môi, nén cảm xúc chực trào: “Em biết rồi.”
Mấy ngày nay, vì công ty mới cách nhà khá gần nên tôi đang ở nhờ chỗ anh trai, dự định từ từ tìm nhà. Kỷ Phàm đưa tôi về đến cổng tiểu khu rồi lái xe thẳng vào bãi đậu xe ngầm.
Về đến nhà, tôi chơi với bé Điềm Điềm một lát mới vào phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, tôi mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc mơ hồ như bị tắc đường. Lời của Kỷ Phàm cứ vang lên trong đầu: “Anh tưởng em sống rất tốt.”
Anh nghĩ tôi sống không tốt sao? Cũng đúng thôi. Một bà mẹ đơn thân, ly hôn, phải nuôi con nhỏ, trong mắt người khác thì đúng là chẳng thể nào “tốt” được.
Tôi chợt hối hận… Lúc đó, tại sao tôi lại nói với anh ta rằng Điềm Điềm là con gái tôi chứ?
Vùi mặt vào gối, tôi không ngừng tự vấn bản thân. Có lẽ, sâu trong lòng tôi không muốn anh biết rằng… từ khi anh rời đi, tôi chưa từng yêu ai khác. Mọi cảm xúc vẫn nằm nguyên ở chỗ anh.
Và, điều đó khiến tôi sợ hơn bất cứ thứ gì.