Khi Nụ Hôn Thay Lời

Chương 1



Chương 1:

Cuối tuần, tôi đang thoải mái bắt chéo chân, nằm dài trên ghế sofa xem phim thì màn hình điện thoại bất thình lình lóe sáng. Là tin nhắn WeChat của Cố Cảnh Xuyên – ông sếp khét tiếng của tôi.

[Trước ba giờ chiều nay, gửi cho tôi bản hợp đồng đến khách sạn Lệ Phong ở thành phố A.]

Tôi quay đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, lòng đầy bức bối, rồi tức giận ném chiếc điện thoại lên bàn trà.

Có nhầm lẫn gì không vậy? Đã là cuối tuần thì thôi đi, trời mưa lớn như trút nước mà còn bắt tôi lội mưa mang hợp đồng đến thành phố A! Bộ mạng của người làm công không phải là mạng chắc? Trời ơi, huhu!

Vò đầu bứt tai một hồi, tôi cầm điện thoại lên, quyết định thử lay động chút lương tâm còn sót lại (nếu có) của anh ta.

[Cố Tổng]

[Chỗ tôi đang mưa lớn lắm.]

[Chỗ đó của anh có lớn không?]

Ý tôi rất rõ ràng: “Trời mưa lớn thế này, ra ngoài kiểu gì cũng ướt nhẹp. Anh làm ơn thương tình, để mai tôi gửi cho được không?”

Gửi xong, tôi nín thở chờ đợi, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

Ai cũng biết, trên phương diện công việc, Cố Cảnh Xuyên nổi tiếng nghiêm khắc, thậm chí là vô tình. Nhưng không biết lần này anh ta có hiểu ám hiệu của tôi không? Hay tôi nên nói thẳng ra nhỉ? Nghĩ tới khả năng bị mắng, tôi lại thôi.

Mười phút trôi qua trong hồi hộp, cuối cùng thông báo tin nhắn cũng hiện lên.

[Muốn xem không?]

Tôi ngẩn ra. “Hả? Anh ta định gửi ảnh trời mưa cho tôi xem chắc? Không cần thiết đâu nha, đúng là tư bản kỳ quặc mà!”

Tôi bấm trả lời, quyết không chịu thua:

[Không cần đâu.]

[Cố Tổng, nếu mưa lớn quá thì tôi không đi được đâu. Kỹ năng của tôi yếu lắm.]

Phản hồi đến ngay sau đó:

[Em thích nhỏ sao?]

Tôi bật cười mà cũng tức anh ách. “Trời mưa lớn lại phải ra đường, ai mà thích được? Đúng là hết thuốc chữa!”

Ngoài cửa sổ, gió giật mạnh khiến những giọt mưa lớn như mũi tên bắn thẳng vào kính, âm thanh ầm ầm nghe phát hoảng. Tôi đập tay xuống bàn, tức tối gõ lại:

[Quá lớn thì không được đâu, kỹ thuật của tôi kém lắm. Tôi mà đi, chắc chết mất!]

Cố Cảnh Xuyên trả lời ngay, bình thản như thể chẳng có chuyện gì:

[Cũng không khoa trương đến mức đó đâu, đừng sợ.]

[Tôi sẽ rất cẩn thận nhẹ nhàng mà.]

Tôi phì cười. “Trời ạ, tôi mới là người phải ra ngoài lái xe trong mưa! Anh cẩn thận thì được gì chứ? Não anh có vấn đề không?”

Tôi buông điện thoại, trừng mắt nhìn ra cửa sổ. “Cố Cảnh Xuyên, anh đúng là tư bản độc ác. Xấu xa từ trong ra ngoài! Thật uổng công trước đây tôi từng thích anh!”

Trong công ty, rất ít người biết rằng Cố Cảnh Xuyên từng là bạn học cấp ba của tôi. Anh ta nổi tiếng với danh hiệu “giáo thảo” – vừa học giỏi, vừa có gia thế cực kỳ hoành tráng. Chưa kể, ngoại hình của anh ta đúng chuẩn nam thần: cao ráo, đẹp trai, và mỗi lần xuất hiện trên sân bóng rổ là lại khiến một đám nữ sinh vây quanh hú hét không ngừng.

Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh Cố Cảnh Xuyên mặc áo bóng rổ màu đỏ, đôi cánh tay săn chắc để lộ cơ bắp cân đối, đường nét nổi bật. Mỗi khi anh dùng sức, những mạch máu màu xanh lam trên cánh tay lại nổi lên, trông cuốn hút đến mức khiến người ta khó rời mắt.

Quả bóng từ tay anh vẽ nên một đường cong hoàn hảo trước khi rơi thẳng vào rổ. Anh khẽ nhếch môi cười, rồi đập tay với đồng đội.

“Bộp” một tiếng, trái tim tôi… rung lên.

Cô bạn nữ đứng cạnh không giấu nổi sự kích động, reo lên:

“Trời ơi! Ngoại hình của Cố Cảnh Xuyên giống hệt Lưu Xuyên Phong!”

Lưu Xuyên Phong là nam thần trong mơ của tôi. Vì vậy, trái tim thiếu nữ ngày ấy không kìm được mà bắt đầu mơ mộng.

Tôi quyết định viết một bức thư tỏ tình. Không chỉ cẩn thận chọn phong thư đẹp nhất, tôi còn xịt thêm nước hoa thơm ngát, để mỗi lần mở ra là hương thơm quyện lấy cả tâm trí anh.

Sáng hôm sau, tôi cố tình lượn lờ gần lớp anh, lòng đầy kỳ vọng. Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua thùng rác phía sau lớp, tôi đứng hình.

Bên trong thùng rác, cả chục phong bì màu hồng nằm lẫn lộn.

Sắc mặt tôi dần trắng bệch.

Ở cuối dãy, Tiểu Giang Húc – cái tên nổi tiếng thích nhiều chuyện – đang gặm táo, chợt quay qua nhìn tôi rồi tò mò hỏi:

“Hứa Nhan, cậu nhìn gì mà thất thần vậy?”

Tôi lắp bắp, chỉ tay vào thùng rác: “Những thứ kia là…”

Giang Húc nhếch mày, thản nhiên đáp:

“À, thư tình của đám nữ sinh gửi cho Cố Cảnh Xuyên đó. Ngày nào anh ta cũng vứt đi cả đống.”

Rồi cậu ta nhìn tôi đầy vẻ ranh mãnh:

“Khoan đã! Đừng nói với mình là… thư của cậu cũng nằm trong đấy nhé? Wow, Hứa Nhan, học sinh gương mẫu như cậu cũng yêu sớm hả?”

Giang Húc nói to đến mức cả nửa lớp quay lại nhìn tôi.

Tôi vừa tức giận vừa xấu hổ, gắt lên:

“Cậu điên à? Ai thèm thích Cố Cảnh Xuyên chứ! Tôi hoàn toàn không hứng thú với anh ta, nghe rõ chưa?”

Nói xong, tôi quay người chạy thẳng ra cửa. Nhưng chưa kịp chạy xa, tôi lại đâm sầm vào lồng ngực ai đó.

Cú va chạm mạnh đến mức sống mũi tôi đau điếng. Tôi ngẩng đầu lên, định mở miệng mắng, nhưng khi thấy rõ khuôn mặt trước mặt, tôi chết sững.

Đường nét quai hàm sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mày đậm toát lên vẻ kiêu ngạo, và…

Mẹ nó, là Cố Cảnh Xuyên!

Tôi đứng như trời trồng trong vài giây, sau đó vội che mặt, rẽ lối vòng qua anh ta mà bỏ chạy, nhanh đến mức chính mình cũng thấy ngượng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.