Khi Nụ Hôn Thay Lời

Chương 2



Chương 2:

Thư tình của tôi á? Đoán chừng Cố Cảnh Xuyên chẳng buồn mở ra xem mà ném thẳng vào thùng rác luôn rồi. Vì chuyện này, tôi đã buồn bã suốt một thời gian dài. Nhưng giờ nghĩ lại, may thật!

Đúng là “xa thơm, gần thối”. Hồi cấp ba, vẻ lạnh lùng, thờ ơ đầy kiêu ngạo của Cố Cảnh Xuyên khiến tôi nghĩ anh ta cực kỳ ngầu. Nhưng giờ làm sếp của tôi rồi, tôi mới biết một sự thật đau lòng: anh ta là kẻ chẳng thấu tình đạt lý!

Lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, tính tình thì thất thường chẳng khác gì thời tiết – sáng nắng, chiều mưa, tối có khi lại giông bão.

Còn nhớ lúc tôi mới vào công ty, phương án đầu tiên tôi phụ trách bị cấp trên gạt bỏ không thương tiếc. Trong phòng làm việc, tôi và các đồng nghiệp đùn đẩy nhau, không ai dám cầm báo cáo lên trình bày với Cố Cảnh Xuyên.

Tiểu Mỹ: “Hứa Nhan, cậu đi đi. Không phải cậu từng nói cậu là bạn học cấp ba của Cố Tổng sao?”

Nghe vậy, Châu Châu – chuyên gia hóng chuyện kiêm cây hài của phòng – lập tức “trượt ghế” đến giữa chúng tôi. Cô ấy ra hiệu hạ giọng, trông cứ như chuẩn bị tiết lộ bí mật động trời:

“Có tâm nhắc nhở hai cậu một chút nè. Cố Tổng ghét nhất là người khác nhờ vào quan hệ để làm việc.”

Châu Châu hắng giọng, bắt đầu kể lể:

“Còn nhớ quản lý bộ phận trước đây không? Anh ta từng khoe mình là bạn học đại học của Cố Tổng, thậm chí còn ở ngay cạnh phòng ký túc xá. Vậy mà khi bị đuổi việc, anh ta ôm cửa công ty khóc lóc, rồi mếu máo cầu xin. Mọi người đoán xem Cố Tổng nói gì?”

Tiểu Mỹ trợn tròn mắt: “Nói gì vậy?”

Châu Châu hếch cằm, cố bắt chước vẻ mặt lạnh lùng của Cố Cảnh Xuyên, quét mắt một vòng như đang ra lệnh:

“Không quen.”

Rồi dằn thêm một câu:

“Đây là công ty, không phải hội sinh viên. Bảo vệ đâu, lôi cậu ta ra ngoài.”

Tiểu Mỹ nghe xong, ôm bụng cười lăn: “Trời ơi! Quá mất mặt. Thà đừng nói còn hơn!”

Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, tôi đành “được chọn” làm người trình bày báo cáo.

Tôi cúi đầu bước vào văn phòng Cố Cảnh Xuyên, bàn tay cẩn thận đặt báo cáo lên bàn. Không dám ngẩng đầu, tôi chỉ dám nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình.

Thời gian trôi qua chậm như rùa bò. Tôi có cảm giác mình đã đứng đó cúi đầu cả thế kỷ, đến mức cổ muốn cứng đơ. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên trên đỉnh đầu:

“Hứa Nhan.”

Tôi hít sâu, gượng nở một nụ cười:

“Cố Tổng, báo cáo này tôi đã dùng hết sức mình rồi…”

Cố Cảnh Xuyên nhướn mày, giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm túc:

“Em không quen biết tôi à?”

Tôi sững người. Đến rồi, đến rồi! Câu nói huyền thoại mang tính sát thương cao đây mà!

Lần trước, anh ta đã hỏi câu này với quản lý bộ phận, làm anh ấy đứng hình không nói nên lời.

Quản lý lúc đó khổ sở đáp:

“Cố Tổng, ngài là giám đốc của chúng tôi. Sao tôi có thể không quen biết ngài được?”

Nhưng câu trả lời của anh ta thì… đúng chất Cố Cảnh Xuyên:

“Nếu đã biết tôi, sao còn đem thứ rác rưởi này đến trước mặt tôi?”

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà tôi muốn khóc. Không đời nào tôi chịu để anh ta nói báo cáo của mình là rác rưởi. Vậy nên tôi lập tức xông tới, giật lại tập giấy từ bàn anh ta:

“Tôi biết rồi! Tiêu chuẩn của Cố Tổng rất cao, yêu cầu nghiêm ngặt. Báo cáo này tôi xin mang về sửa lại!”

Vừa nói, tôi vừa ôm tập tài liệu, chạy nhanh như thể sau lưng có một con hổ đang đuổi theo!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.