Chương 7:
– Góc nhìn nữ chính Hứa Nhan-
“Cố Tổng?”
Vẻ mặt tôi đầy lo lắng, tôi dùng cùi chỏ khẽ đẩy người Cố Cảnh Xuyên.
Mẹ kiếp, anh ta cười mà trông thật đáng sợ.
Liệu anh ta đang âm thầm chế nhạo tôi? Anh ta có nghĩ tôi thật ngốc nghếch không, khi giờ này mới nhận ra sai lầm lớn như vậy, và còn chẳng biết xấu hổ mà nói ra?
Không lẽ anh ta định đuổi việc tôi thật sao?
Tuyệt đối không thể như vậy!
Tôi cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng, nhắc anh ta: “Anh đã nói là sẽ phạt tôi rồi.”
Trách mắng thì được, nhưng đuổi việc tôi thì không dễ dàng như vậy đâu!
Mí mắt Cố Cảnh Xuyên khẽ run lên, nụ cười cũng dần tắt. Ánh mắt anh ta không nhìn tôi nữa, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“Được.”
Tôi mở to mắt, nín thở chờ đợi Cố Cảnh Xuyên nói ra con số mà tôi sắp phải chịu.
Trừ ba nghìn? Trừ năm nghìn? Đồ tư bản xấu xa, cầu xin anh làm người một lần đi, đừng có trừ của tôi đến tận 1 vạn tệ như vậy chứ?
Trong ánh mắt đầy mong đợi của tôi, Cố Cảnh Xuyên vẫy tay gọi tôi lại gần.
Sau đó…
Một luồng hơi ấm phả vào tai tôi, mang theo một chút thô ráp khó tả…
Bàn tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng nhéo tai tôi, giống như đang trêu đùa vậy.
Cảm giác này khiến tôi như bị sét đánh.
Đầu óc tôi trống rỗng, một dòng điện cực nhỏ như chảy từ tai tôi lan tỏa khắp cơ thể.
Anh… anh ta đang làm gì vậy?!
Cố Cảnh Xuyên nghiêng người, kéo tôi xuống dưới thân anh ta.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Bên tai em có một nốt ruồi son.”
“Anh đã muốn làm chuyện này từ mười năm trước rồi.”
Mười năm trước?
Năm nay tôi 17 tuổi, mười năm trước…… Má ơi, hồi đó tôi mới mười bảy tuổi, mới học lớp 11, còn chưa thành niên nữa!!!!!!
Không đúng, đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là, chúng tôi đang làm cái gì đây? Cố Cảnh Xuyên rốt cục là có ý gì!
Anh ta bây giờ là đang dùng quy tắc ngầm với tôi đó!
Đôi môi mềm mại kia khẽ ngậm lấy tai tôi, anh ta gặm nhấm một hồi rồi men theo quai hàm đến bên môi tôi.
Khoảnh khắc môi lưỡi chúng tôi chạm nhau, tôi nghe thấy tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của Cố Cảnh Xuyên.
Tim tôi đập nhanh vô cùng, cả da và bên tai đều tê rần, bàn tay bị Cố Cảnh Xuyên ép trước ngực cũng mất cảm giác luôn rồi. Tất cả những nơi mà anh ta chạm qua đều giống như bị châm lửa thiêu đốt vậy, hơn nữa còn như có dòng điện chạy qua khiến cho tôi không thể kiềm chế được từng cơn run rẩy.
Đại não của tôi rung lên từng hồi chuông cảnh báo.
Chuyện này là sai trái, mau rời khỏi anh ta!
Nhưng mà cơ thể tôi lại không phối hợp chút nào. Hai tay tôi thế mà lại tự động ôm lấy cổ Cố Cảnh Xuyên. Đại não: “Alo mình đang làm cái gì thế? Mình không nên ôm anh ta, lúc này mình nên cho anh ta một cái tát chứ!”
Thắt lưng tôi lại tự động cong lên, đưa phần thân trên của tôi đến gần Cố Cảnh Xuyên hơn, tôi như nằm trọn trong vòng tay của anh. Đại não: “Còn mình nữa, dừng lại đi! Cái eo A4 vô liêm sỉ này, đừng có mà câu lấy người anh ta thế!”
Tôi thở hổn hển, miệng phát ra mấy tiếng rên rỉ, tôi nhấc chân lên phối hợp với động tác của Cố Cảnh Xuyên. Đại não: “Ôi hay đấy, đến cả mình cũng muốn phải bội tôi. Các mình bị sao thế, sao lại thành ra thế này rồi!”
Cố Cảnh Xuyên ôm chặt lấy eo tôi, anh như muốn tôi hòa nhập vào cơ thể anh vậy.
“Hứa Nhan, anh thật sự rất thích em.”
Đại não: “Hả? Nói gì vậy, đồ đáng ghét, nói cái gì mà thích tôi thế. Ôi tôi không quản nổi nữa, tôi đình công.”
Cả cơ thể đều không nghe theo sự điều khiển của tôi nữa rồi. Đến đầu óc tôi còn bị Cố Cảnh Xuyên chỉ huy rồi huhu.
Tôi phối hợp với từng động tác của anh. Tôi như quên hết tất cả, không biết trời cao đất dày gì nữa. Con người thật sự không thể tự lừa chính mình được. Thích một người nhiều năm như vậy rồi, cho dù miệng không thừa nhận nhưng tình ý sẽ biểu hiện theo một cách khác…
Ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn sau một thời gian dài cuối cùng cũng dần tan đi.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu, cơ thể hoàn toàn kiệt sức. Đã rất lâu rồi tôi chưa từng cảm thấy mệt mỏi đến vậy, như thể mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đã bị kiệt quệ.
Khi tôi mở mắt lần nữa, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục. Tôi mơ màng tìm điện thoại rồi bật loa ngoài.
“Alo.”
Giọng tôi khàn đặc, như thể tiếng cồng chiêng đứt quãng, khiến người ở đầu dây bên kia giật mình.
“Hứa Nhan, cổ họng cậu sao vậy?”
“Khụ khụ, không sao đâu.”
Tiểu Mỹ: “Có phải là bị tên bóc lột họ Cố kia làm cho sợ hãi rồi không? Ôi, có phải anh ta rất hung dữ không? Mình chỉ cần nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, kết quả sao rồi hả bạn?”
Cánh tay đang ôm eo tôi đột nhiên siết chặt, khiến tôi ngơ ngác. Đợi khi phản ứng lại, tôi lập tức cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Mỹ ở đầu dây bên kia không hay biết gì, cô ấy tiếp tục với giọng châm biếm: “Anh ta trừ tiền lương của cậu? Trừ ba nghìn hay một vạn? Không lẽ thật sự bị đuổi việc hả?”
“Không phải chứ, tư bản Cố của chúng ta thật sự sẽ như vậy sao? Nếu hết cách thì cậu quyến rũ anh ta đi! Mình nói cậu nghe, với vẻ ngoài tuyệt vời như của anh ta, cậu nhất định sẽ không thiệt đâu.”
“À mà anh ta giống như không thích phụ nữ. Mình nhớ lần trước cậu còn nói với mình, anh ta có lẽ là gay!”
“Đúng rồi, sao cậu lại nói như thế vậy? Có phải có dấu hiệu gì từ hồi cấp ba không?”
Im miệng đi, đừng nói nữa mà huhu! Tôi sợ đến mức vội vã tắt điện thoại.
Cố Cảnh Xuyên xoay người, ánh mắt anh tối sầm, miệng mím chặt nhìn tôi.
“Tên bóc lột họ Cố?”
“Gay?”
“Haha, đều là đùa vui chút thôi. Anh nghe em giải thích nha.”
Tôi đưa tay nhéo má Cố Cảnh Xuyên.
Anh phụng phịu: “Được, em nói đi.”
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.