Định Mệnh Trốn Không Thoát

Chương 2



Chương 2:

Lúc đó, tôi và Trì Hựu vẫn còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết anh ấy là ai ngoài cái tên.

Cặp khuy măng sét ấy là món quà tươm tất nhất mà tôi có thể mua được sau một thời gian dài chắt chiu, tiết kiệm từng đồng.

Ngày tôi tặng quà, cũng là lần đầu tiên tôi choáng váng nhận ra gia thế khủng của Trì Hựu. Sinh nhật anh ấy, anh không những bao trọn địa điểm mà còn mời cả một đội ngũ bạn học và bạn bè thân thiết. Khắp nơi đều lấp lánh những bộ trang phục sang chảnh, tinh tế, giá cả thì chắc chỉ cần nhìn cũng thấy chóng mặt.

Những món quà mà mọi người tặng cho anh ấy đều đến từ những thương hiệu mà tôi chỉ biết qua tivi hoặc… mơ. Chưa từng trải qua sóng gió xã hội, tôi vẫn tự tin lấy món quà bé nhỏ của mình ra tặng.

Lúc tôi bước tới, ánh mắt của vài người xung quanh nhìn tôi chẳng giấu nổi sự khinh thường. Chắc họ nghĩ: “Thứ này mà cũng mang đi tặng à?” Nhưng Trì Hựu thì không. Anh ấy mở món quà ra, thậm chí còn đeo nó ngay tại chỗ, như thể đây là món đồ anh thích nhất từ trước tới giờ.

Dĩ nhiên, không thiếu những lời thì thầm sau lưng. Tôi còn nghe loáng thoáng ai đó nói:
“Cái này đúng là làm giảm đẳng cấp của Trì thiếu rồi.”

Tôi chỉ biết làm ngơ, giả vờ như không nghe thấy. Nhưng trong lòng, tôi bắt đầu hiểu ra sự chênh lệch giữa mình và anh ấy lớn đến mức nào.

Sau này, khi đã nhận thức rõ hơn về thế giới thực tại, tôi không còn mộng mơ nữa. Kẻ giàu, người nghèo, một trời một vực. Dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể thay đổi được khoảng cách ấy.

Thay vì dấn thân vào một mối tình vô vọng, tôi chọn cách rút lui. Đường ai nấy đi, có lẽ là điều tốt nhất.

Giang Điềm dẫn tôi đến căn nhà cô ấy đã thuê trước. Vừa bước vào cửa, nhìn phong cách trang trí cùng đồ nội thất, tôi không kiềm được sự vui sướng, mắt sáng rỡ: “Đúng gu mình luôn! Cảm ơn cậu nhé.”

Cô ấy cười, nhún vai như chuyện nhỏ: “Không cần khách sáo. Nhưng mà… sau này cậu tính sao đây?” Giang Điềm khẽ liếc nhìn Tả Tả đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh.

Tôi thở dài, giọng bất cần nhưng thực ra trong lòng nặng trĩu: “Cứ để mọi thứ tự nhiên đi. Chuyện gì đến cũng sẽ đến.”

Ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên gương mặt Tả Tả. Đôi mắt, sống mũi… tất cả đều giống Trì Hựu đến lạ. Ký ức về đêm chia tay hôm đó bất giác ùa về như một cơn gió lạnh.

Đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy Trì Hựu đỏ hoe mắt. Anh nhìn tôi, giọng khàn hẳn đi, hỏi một câu mà dường như đã gom hết can đảm: “Tại sao lại muốn chia tay?”

Tôi cúi đầu, ngón tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo. Sau đó, tôi ép mình phải nói ra những lời lạnh lùng nhất: “Muốn chia thì chia thôi, cần gì phải có lý do.”

Không gian im lặng đến nghẹt thở. Một hồi lâu, Trì Hựu khẽ gật đầu, giọng anh rất nhẹ nhưng lại như một nhát dao cứa vào tim tôi: “Được, theo ý em.”

Đêm đó, hai chai rượu trên bàn cạn sạch. Bàn tay anh nắm chặt lấy tay tôi, không buông. Tôi cũng không vùng ra, chỉ ngồi đó, lặng lẽ cảm nhận sự đau đớn lẫn ngọt ngào trong từng hơi thở của anh.

Không biết vì sao, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám đến kỳ lạ. Trong một phút giây yếu lòng, tôi nhắm mắt, khẽ hôn lên má anh.

Hơi thở bên tai tôi bỗng trở nên gấp gáp. Trì Hựu mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như muốn cuốn tôi vào. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, khẽ dùng chút lực. Chỉ một cái kéo nhẹ, tôi đã ngã vào lòng anh.

Tôi sững người trong thoáng chốc. Nhưng rồi, mặc kệ mọi lý trí, tôi để trái tim mình dẫn lối.

Trong cơn mơ màng, cả tôi và anh đều cùng chìm đắm trong cảm xúc không thể gọi tên.

Anh ấy vụng về nhưng lại rất kiên nhẫn. Tôi bám chặt vào vai anh, để lại một vệt đỏ nhạt. Cơ thể khẽ run lên trong giây phút ấy. Sau cùng, tôi nằm trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, rồi quyết định nghỉ ngơi một lát trước khi vội vàng mặc quần áo và rời đi.

Trên đường, tôi ghé qua hiệu thuốc gần đó, mua một vỉ thuốc tránh thai. Nhưng về đến căn hộ, tôi lại không uống.

Không ngờ, chỉ ngay lần đầu tiên, tôi đã trúng đậm. Một tháng sau, Tả Tả xuất hiện trong cuộc đời tôi.

Dẫu không nỡ bỏ đứa trẻ, nhưng ý nghĩ Trì Hựu có thể biết và giành mất con khiến tôi lo sợ. Vậy nên, tôi quyết định rời khỏi thành phố, đến một nơi cách đó không xa. Cứ thế, tôi lặng lẽ nuôi Tả Tả lớn lên, mãi đến khi con được bốn tuổi, tôi mới đủ can đảm quay lại Bắc Thành.

Thế nhưng, điều Trì Hựu không biết là trước đó, mẹ anh ấy đã từng tìm đến tôi.

Người phụ nữ quý phái ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ánh mắt bà chan chứa sự lo âu và nỗi buồn khó tả. Bà nghẹn ngào nói: “Diêu Diêu, dì biết cháu là một đứa trẻ tốt. Nhưng dì xin cháu… hãy chia tay với Trì Hựu. Gia đình dì đang gặp vấn đề lớn. Con gái nhà họ Tống, Tống Lê, thích Trì Hựu đã lâu. Chỉ cần hai đứa nó đến với nhau, gia đình dì sẽ vượt qua được khủng hoảng. Hơn nữa, Trì Hựu từ bé đã được nuông chiều, nó không thể chịu khổ được đâu. Dì van cháu, dù vì nó, cũng hãy rời xa.”

Lời nói ấy như một nhát dao cứa vào tim tôi. Làm sao tôi có thể từ chối?

Trì Hựu vốn dĩ thuộc về một thế giới khác, một thế giới của sự cao sang và môn đăng hộ đối. Anh ấy nên mãi là người đứng trên cao, là người luôn ngẩng cao đầu mà không phải cúi mình vướng bụi trần.

Vì anh, tôi chọn cách lùi lại, để anh bước đi trên con đường mà anh xứng đáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.