Định Mệnh Trốn Không Thoát

Chương 7



Chương 7:

Người đàn ông say mèm trước mặt, đôi mắt mơ màng dần lấy lại sự tỉnh táo. Anh nhìn tôi, giọng khàn đặc nhưng kiên quyết:

“Lê Diêu, em nói lại lần nữa xem?”

Tôi vừa định trả lời thì từ trong phòng tắm, Giang Nhiên quấn khăn lau tóc bước ra.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Trì Hựu bỗng chốc trở nên sắc lạnh. Anh cười nhạt, giọng nói đầy tự giễu:

“Lê Diêu, hai năm đầu sau khi em đi, anh tìm em đến phát điên. Nhưng có người không muốn anh tìm thấy em, nên dù thế nào cũng chẳng có tin tức gì. Mãi đến khi anh giả vờ qua lại với Tống Lê, mẹ anh mới chịu buông tay, anh mới cuối cùng tìm được tin tức của em. Anh đợi xem em sẽ quay lại thế nào… Kết quả, em quay lại, còn mang theo một…”

Anh ngừng lại, hít sâu một hơi, đôi mắt ánh lên sự đau đớn xen lẫn phẫn nộ.

“Em khiến anh cảm thấy mình giống như một trò cười.”

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, tiếng đóng cửa vang lên khô khốc, như một dấu chấm hết nặng nề.

Tôi đứng lặng, mắt dán vào cánh cửa vừa khép lại. Đầu óc rối bời, những lời anh nói cứ văng vẳng bên tai.

Giang Nhiên đứng im một lát rồi bước tới, phá vỡ sự im lặng:

“Có phải anh vừa bước ra không đúng lúc không?”

Tôi cúi đầu, nở một nụ cười nhẹ:

“Chỉ là vài câu nói thôi.”

Nhưng ánh mắt Giang Nhiên nhìn tôi lại khiến tôi không thoải mái.

Tôi quay người định về phòng, muốn một mình đối mặt với những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng. Nhưng bất ngờ, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, giọng trầm ấm:

“Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, anh ấy không thấy đâu.”

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay Giang Nhiên ra, giọng trầm xuống:

“Xin lỗi, em muốn yên tĩnh một lát.”

Bước vào phòng, tôi thấy Tả Tả đang ngồi trên giường, mắt dụi dụi, giọng ngái ngủ:

“Mẹ ơi, vừa nãy ai đến vậy? Có phải là chú giống con không ạ?”

Tôi khựng lại, định phủ nhận nhưng lại không nỡ nói dối con.

Thằng bé tiến lại gần, vòng tay ôm lấy tôi, giọng nói nhỏ như sợ mình lỡ lời:

“Mẹ ơi, có phải chú đó không? Lần sau chú ấy đến, mẹ gọi con dậy được không? Con thích chú ấy. Mẹ ơi, ba của con không chết, chú ấy chính là ba của con đúng không?”

Nhìn ánh mắt chờ mong xen lẫn lo sợ của Tả Tả, tôi lặng người. Thì ra, trẻ con không hề đơn thuần như tôi vẫn nghĩ.

Thằng bé cũng khao khát một người ba. Những lúc thấy bạn bè được ba dắt đi chơi, nụ cười vui vẻ của chúng lại là cái gai trong lòng con tôi. Thằng bé né tránh, giả vờ không quan tâm, nhưng tất cả chỉ là lớp vỏ che giấu sự ghen tị và khát khao.

Tôi ôm Tả Tả thật chặt, lòng nặng trĩu. Tôi biết, những lời nói hôm nay của thằng bé không phải ngẫu nhiên.

Sau hai ngày cân nhắc, tôi nhờ Giang Điềm sắp xếp một cuộc gặp với Trì Hựu. Cuối cùng, tôi quyết định đưa ra thỏa thuận: mỗi tuần, anh ấy có thể gặp và chơi với Tả Tả một ngày. Còn việc thằng bé có chấp nhận anh ấy hay không, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào ý của con.

Trì Hựu nghe xong, đôi mắt ánh lên sự vui mừng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:

“Cảm ơn em.”

Nhưng ngay sau đó, anh lại ngập ngừng dò hỏi:

“Anh biết em và Giang Nhiên không có gì… Vậy chúng ta…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng kiên quyết:

“Trì Hựu, chính anh đã nói rằng chúng ta thật sự kết thúc rồi.”

Người đàn ông luôn giữ vẻ điềm tĩnh, nay tai đỏ ửng, có chút bối rối:

“Lúc đó anh chỉ nói trong lúc tức giận thôi mà.”

Tôi không trả lời, chỉ quay lưng bước đi.

Kể từ hôm đó, mỗi tuần đều có một ngày Trì Hựu đến đón Tả Tả đi chơi. Đáng ngạc nhiên hơn, chỉ hai ngày sau, Giang Nhiên bất ngờ dọn ra ngoài, chuyển đến chỗ ở mới, để lại tôi và Tả Tả trong căn nhà yên bình hơn bao giờ hết.

Thời gian dần trôi, tôi bắt đầu quen với nhịp sống hiện tại. Nhưng trước Trung thu vài ngày, tôi nhận thấy Tả Tả trở nên im lặng bất thường. Thằng bé không còn ríu rít nói chuyện như mọi khi, chỉ ngồi bên đống truyện tranh mà ánh mắt lơ đễnh.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nắm lấy đôi tay bé nhỏ của con, khẽ hỏi:

“Tả Tả, sao con không vui vậy?”

Đứa trẻ cúi đầu, ngập ngừng một lúc trước khi nước mắt bắt đầu rưng rưng trong đôi mắt to tròn.

“Mẹ ơi, cô giáo nói Tết Trung thu là tết đoàn viên…”

Lời nói của con làm tim tôi nhói lên. Tôi hiểu ngay nỗi buồn đang ẩn trong đôi mắt con. Tôi mỉm cười, kéo con vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:

“Mẹ ở bên Tả Tả cũng là đoàn viên mà.”

Thằng bé vòng tay ôm lấy tôi thật chặt, khẽ thì thầm:

“Mẹ ơi, con có phải là em bé mà mẹ yêu nhất không?”

Tôi bật cười, gật đầu chắc nịch:

“Phải rồi, mẹ yêu con nhất.”

Tả Tả cười rạng rỡ, vẻ mặt thoáng chút nghịch ngợm. Ở góc độ tôi không nhìn thấy, thằng bé láu lỉnh nháy mắt như vừa nghĩ ra điều gì đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.