Lạc Lối Vì Anh

Chương 5



Chương 5:

Sau khi bắt đầu sống chung với Tiểu Triệu, tôi thường cảm thán: Người thành phố thật biết hưởng thụ! Chẳng trách các cô danh viện luôn lén lút bao nuôi sinh viên, không tiếc tiền của. Mỗi tối, sau khi tắm uyên ương, ôm mỹ nam lên giường, thần tiên nhìn thấy cũng phải chảy nước miếng.

Tuy nhiên, chim hoàng yến của tôi đôi khi khiến tôi lo lắng. Chẳng hạn, tôi phát hiện anh ta thích mua đủ loại hàng hiệu giả. Chỉ là một cái khuy măng sét thôi, cũng là hàng nhái giống hệt hàng hiệu; tôi tra thử rồi, hàng thật có giá hơn một trăm vạn! Không biết anh ta lượm được hàng giả ở đâu, nhìn cứ như thật.

Mỗi lần như vậy, tôi đều nghiêm khắc giáo huấn anh ta:

“Anh bày đặt làm màu cái gì thế! Tôi cũng có chê anh đâu, cái hàng giả này chắc cũng phải mấy vạn chứ gì?”

Anh ta tắm xong đi ra, liếc nhìn một cái: “Người ta tặng.”

Tôi chống nạnh: “Ai đấy! Phú bà à? Anh dám lén lút có kim chủ khác hả?”

“Anh còn dám nhận quà của phú bà khác nữa, cẩn thận gia pháp nhà tôi đấy! Cái mông cong của anh có còn muốn nữa không? Đánh cho bẹp dí luôn!”

Anh ta liếc tôi một cái, giống như hoàng đế nhìn thái giám đang lên cơn điên. Tôi càng tức hơn. Hồi bé, anh trai tôi dạy dỗ tôi như vậy, tôi sợ muốn chết, sao anh ta lại không sợ chút nào?

Tôi tiến lên, đánh hai cái thật mạnh vào bờ mông săn chắc của anh ta:

“Anh còn dám trợn mắt! Anh muốn tạo phản à!”

“Hừ, anh còn dám không nghe lời như vậy nữa, tôi sẽ đến khu đại học tìm sinh viên, thay thế anh!”

Sắc mặt anh ta bỗng trở nên lạnh lùng, xoay tay ấn tôi xuống ghế sofa:

“Sinh viên? Sao, em không chỉ có mình tôi?”

Ánh mắt lạnh lùng của anh ta khiến tôi không nhịn được mà chân mềm nhũn, nhưng tôi vẫn cứng cổ, mạnh miệng nói:

“Tôi tìm mấy người, còn phải xem anh có ngoan hay không, dù sao dùng lâu cũng sẽ chán!”

Anh ta nhướn mày: “Ồ, tìm mấy người, em có nhiều tiền vậy à?”

Tôi lại nghẹn lời, vừa tức giận vừa tiến đến bịt miệng anh ta, vừa lạnh lùng nói:

“Anh phải nhận thức rõ thân phận của mình! Chuyện của tôi, không phải là chuyện anh có tư cách hỏi han!”

Anh ta cười lạnh một tiếng, ra sức như phát điên, còn vừa thở hổn hển vừa trầm giọng nói bên tai tôi:

“Phó Anh, nếu em dám lén lút qua lại với nhiều người, em chờ xem tôi sẽ xử lý em thế nào.”

Nhìn xem, lại tái phát bệnh cũ rồi, lại bắt đầu làm màu. Nhìn bề ngoài hung dữ như vậy, trong lòng chắc đang lo lắng muốn chết, sợ tôi có chim hoàng yến mới, lạnh nhạt với anh ta chứ gì?

Nhưng mà, anh ta ghen tuông cũng chứng tỏ anh ta quan tâm đến tôi. Đàn ông đúng là lắm chuyện. Thôi, anh ta đã thích cái khuy măng sét của thương hiệu đó như vậy, tôi sẽ tiết kiệm chi tiêu mua cho anh ta cái hàng thật vậy.

Chỉ là, ý nghĩ này của tôi còn chưa kịp thực hiện thì một tin dữ đã ập đến: Livestream của anh trai tôi bị khóa!

Anh ấy còn bị phạt hơn mười triệu vì vi phạm quy định. Nguyên nhân là do say rượu, ở quán bar đắc tội với người nhà họ Triệu, một gia tộc hào môn đỉnh cấp của giới thượng lưu Bắc Kinh.

Trong điện thoại, anh trai tôi khóc như mưa như gió. Tôi đau lòng lắm.

Nếu không phải anh trai đưa tôi đến thành phố, cả đời này tôi chỉ biết ở trong thôn, ngày ngày ăn thịt lợn kho miến. Làm gì có cơ hội được ăn chơi nhảy múa, bao nuôi một chim hoàng yến đẹp trai như Tiểu Triệu?

Nghĩ đến tối qua, tôi và Tiểu Triệu còn mây mưa trên giường, vậy mà anh trai tôi lại ôm bồn cầu khóc lớn. Lương tâm tôi bắt đầu dao động.

Mấy năm nay, anh trai lắc hoa tay đến mức viêm gân. Tôi là đứa em gái ngoan của anh ấy, trong lúc nguy nan, nhất định phải ra tay giúp đỡ.

Sau khi suy nghĩ trước sau, tôi quyết định làm một việc táo bạo: quyến rũ cậu cả nhà họ Triệu. Chỉ cần thành công, việc mở khóa livestream của anh trai tôi chỉ là chuyện một câu nói của anh ta.

Tôi bỏ tiền ra hỏi thăm, biết cậu cả đó tên Triệu Vũ Chi. Cái tên nghe cũng hơi giống chim hoàng yến Tiểu Triệu của tôi.

Nhắc đến Tiểu Triệu, tôi lại thấy không nỡ. Dù anh ta hơi ham hư vinh, nhưng năng lực rất tốt, thể lực thì khỏi bàn. Khuôn mặt anh ta, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tôi thấy thỏa mãn.

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn tiền để bao nuôi anh ta nữa. Nghĩ đến cảnh anh ta rời xa tôi, trở về gia đình đổ nát và người mẹ độc ác, có thể bị ép đi làm trai bao, trái tim tôi thắt lại.

Nếu rơi vào tay những phú bà thích ngược đãi, anh ta sẽ ra sao?

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi đưa ra quyết định vĩ đại: giới thiệu Tiểu Triệu cho một kim chủ khác, đảm bảo anh ta được bình an vô sự.

Trai đẹp, dù là hàng secondhand, vẫn rất hot.

Chưa đầy ba ngày, tôi đã tìm được một kim chủ mới cho anh ta. Nhưng khi tôi đang định thông báo, lại nhận được tin nhắn WeChat từ anh ta:

[?]
[Đi tìm trai bao sinh viên rồi à?]
[Mua đồng hồ mới, tối nay dùng để bấm giờ [hình ảnh].]

Tôi nhìn bức ảnh, đó là chiếc đồng hồ chính hãng giá cả chục triệu.

Tôi định lên tiếng dạy dỗ anh ta đừng mua hàng fake xa xỉ nữa, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Giây phút chia ly đau khổ, những khuyết điểm nhỏ của anh ta lại khiến tôi thấy đáng yêu lạ thường.

Tôi nghẹn ngào trả lời:

[Lâu rồi không dẫn anh đi ăn bữa sang chảnh, tối nay anh chọn quán đi.]

Anh ta chẳng khách sáo, lập tức gửi địa chỉ một nhà hàng với giá hơn 3 vạn/người.

Được rồi, được rồi, cái đồ hoang phí này! Tiền bao nuôi một tháng của anh ta có 8 vạn, tôi thấy anh ta sắp bay lên tận trời rồi đấy!

Tôi tự an ủi mình, không bao nuôi anh ta nữa thì càng tốt, bao nuôi một trai bao sinh viên cũng không có tiêu hoang như anh ta đâu!

Nhưng nửa phút sau, anh ta lại gửi thêm một câu: [Tối nay mặc đẹp vào, tôi mang quà nhỏ cho em.]

Trái tim vừa hạ xuống của tôi lại thắt lên. Tôi vội vàng thoát khỏi khung chat giữa tôi với anh ta, sợ mình sẽ nảy sinh ý nghĩ biến thái như kiểu nhốt anh ta dưới hầm, dùng dây xích trói lại các thứ.

Kim chủ mới mà tôi tìm cho Tiểu Triệu là một cô gái xinh đẹp đồng hương với tôi. Tuy tuổi hơi lớn, nhưng rất giàu có, tính cách lại dịu dàng giống tôi. Tôi nén đau thương gửi địa chỉ nhà hàng cho cô ấy, mắt đỏ hoe quay người lên xe đến khách sạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.