Triệu Vũ Chi vừa tắm xong, đang đứng bên cửa sổ sát đất lau tóc.
Nếu là trước đây, lúc này anh ta quấn khăn tắm quanh eo kiểu chó săn, đối với tôi mà nói sẽ có sức hấp dẫn chí mạng.
Nhưng giờ thì khác, tôi căn bản không dám nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Đầu óc tôi lúc này trong sạch hơn cả ni cô.
Tôi nịnh nọt nói:
“Thái tử gia, ngài có cần máy sấy tóc không? Tóc ướt dễ bị cảm lạnh lắm.”
Anh ta quay người lại, nở nụ cười khẩy:
“Quan tâm tôi vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, tình trạng sức khỏe của ngài, tôi luôn rất để ý…”
Tôi cố gắng gợi lại cho anh ta nhớ rằng mấy tháng nay, tôi đã mua không ít gân bò và hẹ về nấu cho anh ta ăn. Tôi cũng đối xử với anh ta rất tốt mà!
Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nói một câu khiến tôi á khẩu:
“Quan tâm tôi, mà còn đem tôi bán như đồ secondhand cho một con nhóc mắt lé à?”
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, lắp bắp thanh minh:
“Tôi có nỗi khổ riêng mà! Tôi hết tiền rồi, không nuôi anh được nữa. Tôi sợ anh bị phú bà ngược đãi, nên mới nghĩ đến chuyện tìm cho anh một mối ngon lành…”
Anh ta cười lạnh, giọng như muốn đóng băng không khí:
“Nói vậy thì em còn cao cả lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, không, không đúng! Tôi sai rồi, xin lỗi. Tôi không nên làm vấy bẩn thân thể cao quý của ngài. Sau này tôi không dám nữa!”
Anh ta nhướng mày, ánh mắt càng lạnh hơn:
“Không dám nữa? Ngủ rồi thì thôi à?”
Tôi cắn môi, muốn phản bác. Nhưng mà… ngủ cũng là do anh ta tự nguyện mà!
Những lần đó, quần áo đều là anh ta tự cởi, có lúc còn chủ động hơn cả tôi.
Hơn nữa, tôi đã trả tiền rồi!
Nhưng tôi không dám nói ra câu đó.
Tôi cúi đầu, run rẩy nói:
“Tôi tưởng nhầm anh là tài xế nghèo của anh trai tôi, nên mới cho tiền bao nuôi anh… Tôi thật sự chỉ muốn giúp đỡ những người yếu thế trong xã hội, hoàn toàn không có ác ý.”
“Đều tại tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Hoặc có thể là do mị lực của anh quá lớn khiến tôi không kiềm chế được mà động lòng. Đó là khí chất và sự cao quý trời sinh của anh, người thường không có được.”
“Mấy tháng qua là lỗi của tôi. Khi nãy ở hành lang, tôi đã tự tát mình mấy chục cái rồi. Tôi thực sự ăn năn hối lỗi từ tận đáy lòng.”
Anh ta cười khẩy:
“Hành lang có camera, tôi sẽ cho người kiểm tra xem.”
Tôi: “…”
Anh ta làm bộ muốn đứng dậy.
Tôi sợ quá, vội vàng tiến lên giữ tay anh ta lại. Nhưng vừa chạm vào mu bàn tay anh ta, tôi đã rụt tay lại như chạm phải lửa.
Anh ta lạnh lùng nhìn bộ dạng nhát gan của tôi, hỏi:
“Phó Anh, em có câu nào là thật lòng không?”
“Những lời tôi nói với anh đều là thật lòng mà!”
Anh ta đưa tay nâng cằm tôi lên, nheo mắt hỏi:
“Vậy em nói chán tôi rồi, cũng là thật lòng?”
Tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nói là có thì chắc chắn không được, nhưng nói không, chẳng phải là tôi còn muốn ngủ với anh ta sao? Càng không được!
Sau vài giây cân nhắc, tôi giơ ba ngón tay lên thề:
“Hiện tại trong lòng tôi, anh cao lớn, vĩ đại. Tuy không phải cha, nhưng hơn cả cha.”
“Anh yên tâm, bây giờ tôi không còn một chút dục vọng nào với anh. Dù anh có cởi sạch đồ, tôi cũng không nảy sinh bất kỳ ý nghĩ dơ bẩn nào!”
Tôi cảm thấy mình nói rất chân thành.
Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Vũ Chi bỗng tối sầm lại.
Anh ta hất cằm tôi ra rồi đứng dậy.
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại không vui, chỉ biết đứng run lẩy bẩy.