Chương 1:
Lần đầu gặp Giang Manh là vào sinh nhật tuổi hai mươi sáu của tôi. Vừa mỉm cười trò chuyện với khách, tôi đã nghe thấy giọng Phó Sâm vang lên: “Công ty có chút việc, lát nữa anh mới về, nhưng quà đã được đưa đến trước rồi…” Câu nói còn dang dở, anh đã xuất hiện cùng một người phụ nữ xinh đẹp.
Giang Manh, trong chiếc váy đỏ rực rỡ, khoác tay Phó Sâm, ánh mắt tò mò đảo quanh căn phòng. Cô ta líu lo như chim chiền chiện: “Anh nói muốn dẫn em đến một nơi thú vị mà, chính là nơi này sao?” Ánh mắt cô ta lướt qua tôi, dừng lại một thoáng rồi nhanh chóng rời đi.
Bữa tiệc sinh nhật của tôi dần trở thành sân khấu riêng của họ. Phó Sâm chiều chuộng Giang Manh hết mực, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Những lời xì xào bàn tán như những mũi kim đâm vào trái tim tôi. “Sao lại ngang nhiên vậy chứ, còn dám giương oai ở ngay trước mặt Lê Dã cơ đấy?” “Cô bồ được chiều mà.”
Tôi đứng đó, trong bộ lễ phục lộng lẫy, nhưng tâm hồn như đóng băng. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, tôi vẫn cảm nhận rõ sự miệt thị trong ánh mắt của Phó Sâm.
“Trước đây chúng ta từng giao ước, anh sẽ không dẫn người đến trước mặt em.” Giọng tôi nhỏ nhẹ, nhưng chứa đựng sự thất vọng.
Phó Sâm nhếch mép cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Lê Dã, em có tư cách gì mà dám nói đến chuyện thể diện với anh thế?”
Tim tôi như thắt lại. Lời nói của anh như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Tôi luôn tự hào về mối quan hệ của chúng tôi, nhưng giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn.
“Cũng thật ti tiện đấy, nhưng cái loại phụ nữ xuất thân từ nơi đó, vốn dĩ…” Một giọng nói phía sau vang lên, càng làm tôi thêm đau đớn.
Phó Sâm đưa cho tôi một tấm chi phiếu, lạnh lùng nói: “Lần trước em nói muốn đầu tư dự án gì đó ấy, tự mình đi đầu tư đi. Lê Dã, đừng tưởng rằng anh có lỗi với em.”
Hắn nhướn mày. “Nếu em tiếp tục học cách lấy lòng anh thì vẫn có thể bán mình với một cái giá cao hơn đấy.”
Bữa tiệc sinh nhật, vốn dĩ là của tôi, giờ đây lại trở thành một vở kịch bi hài, rồi dần chìm vào quên lãng. Phó Sâm ôm chặt Giang Manh, đôi môi họ kề sát nhau trong một nụ hôn say đắm. Qua lớp kính mờ, tôi nhìn họ, trái tim như bị bóp nghẹt.
Sau khi họ rời đi, tôi cất tấm chi phiếu vào ví, nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt nó. Những con số lạnh lẽo như một lời nhắc nhở về sự thực tàn nhẫn. Tôi lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện với anh.
Năm giờ trước: [1. (*)] Bốn giờ trước: [Em phải huấn luyện.] … [Em đến gặp chị nhé.]
Tôi mỉm cười chua chát. Trả lời anh: [Không cần đâu, tuần sau chị đến xem em đánh giải.]
Trên màn hình, dòng chữ “Đang nhập” nhấp nháy thật lâu. Cuối cùng, anh cũng trả lời. [Được.] [Chị đừng có mà lừa em đấy.]
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa rơi lã tả trên kính. Bên ngoài là một thế giới ồn ào, náo nhiệt, còn tôi, lại lạc lõng một mình trong căn phòng trống trải.
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.