Quan Hệ Cấm Kỵ

Chương 9



Chương 9:

Còn có một nguyên nhân khác. Kỳ Kiến Bạch mới mười chín tuổi, sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao, trong khi cuộc hôn nhân của tôi và Phó Sâm vẫn chưa kết thúc. Mối quan hệ mờ ám này thật sự không thể bị lộ, nếu không nó sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh. Nhưng đây chỉ là một nguyên nhân thứ yếu không đáng nhắc đến.
Vì vậy tôi không nói gì, chỉ ngồi im trong xe, nhìn bóng lưng anh dần khuất khỏi tầm mắt. Lặng lẽ, tôi lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo, châm một điếu thuốc. Tôi không hút, chỉ kẹp giữa hai ngón tay, để nó cháy rụi từng chút một. Khói trắng bay lên, làm mờ tầm mắt tôi.
Mùi thuốc lá kém chất lượng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, như thể tôi vừa được kéo về rất nhiều năm trước. Bố tôi là người đàn ông ghê tởm đến cực điểm. Nhờ vào khuôn mặt ưa nhìn, ông ta đi ở rể nhà họ Lê, nhưng rồi lại tà tâm chưa chừa, ra ngoài ăn vụng. Sợ bị phát hiện, ông ta tìm đến người mẹ tôi, làm nghề nhân viên massage.
Tôi vừa sinh ra đã bị đại tiểu thư nhà họ Lê phát hiện. Bố tôi quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin bà ta tha thứ, cuối cùng mới không bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê. Tôi đi theo mẹ tôi, lớn lên trong gian phòng nhỏ, ở tiệm massage trong khu nhà tập thể.
Khi tôi ghé vào cái bàn cũ làm bài tập, mẹ tôi và khách chỉ cách tôi một tấm rèm. Đôi khi bà sẽ bảo tôi vào rót nước cho bà, làm dịu đi cổ họng khản đặc vì phải phục vụ khách. Ngoài việc tiếp khách, bà không thèm quan tâm đến tôi, còn thời gian rảnh thì bà vùi đầu vào bàn mạt chược.
Trong trường học, không ai thích tôi. Bọn họ cố ý thì thầm sau lưng, nói tôi giống mẹ và chỉ vì vậy mà đã mắc bệnh lậu từ khi còn trẻ.
Thật khó để tìm từ ngữ chính xác để diễn tả quãng thời gian ấy. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện đã qua, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng ánh đèn vàng nhạt và ánh mắt bẩn thỉu của những vị khách đến rồi đi, nhìn tôi.
Dục vọng và dã tâm của tôi lớn hơn bất kỳ ai khác. Tôi nóng lòng muốn từng bước leo lên cao, và vì thế, tôi sẵn sàng trả giá bằng bất kỳ điều gì.
Điếu thuốc lá trên tay cháy rụi, tro tàn rơi xuống làm tôi tỉnh lại. Tôi gọi điện cho Tiểu Đường, thông báo: “Giai đoạn cuối của kế hoạch thu mua cổ phần bắt đầu từ đêm nay.”
Suốt một tuần, tôi gần như dành toàn bộ thời gian ở trong công ty. Trong khoảng thời gian này, Phó Sâm gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, đều bị tôi cúp máy. Hắn lại gửi tin nhắn đến, tôi chẳng thèm xem, chỉ trả lời lại một câu:
[Thỏa thuận ly hôn anh cứ xem qua trước đi, tôi nhờ luật sư gửi bản cuối cùng cho anh rồi đấy, không có vấn đề gì thì ký đi.]
Tôi đang đàm phán hợp đồng hợp tác thương mại với 5 quốc gia, trước đây vốn là một trong những dự án trụ cột của Phó thị. Tôi nhờ vào sự hợp tác giữa Phó Sâm và nhà họ Lê, từng bước một nắm vững kỹ thuật cốt lõi của nhà họ. Sau đó tôi qua mặt Phó thị, tranh thủ gặp mặt đối tác trước họ.
Khi tôi còn đang bận rộn trong văn phòng, Tiểu Đường đột nhiên vội vã mở cửa:
“Lê tổng, bố chị và Phó tổng Phó thị tìm đến công ty, làm ầm ĩ lên đòi gặp chị!”
Tôi dừng việc đang dang dở lại, ngẩng đầu. “Mời họ đến phòng họp.” Tôi vừa nói, vừa đứng dậy đi về phía cửa. Trước khi mở cửa, quay đầu dặn dò một câu, “Còn nữa, báo cảnh sát, nói có người đến công ty gây rối.”
Tôi đi vào phòng họp, nghênh đón là một cái tát thật mạnh đến từ bố tôi. Ông ta ra tay nặng đến mức làm tôi nghiêng cả mặt sang một bên, tai ù ù, khoang miệng xộc lên mùi máu tươi.
“Bố láo!” Ông ta chỉ vào mũi tôi mắng, “Mày quên bản thân mình là cái thá gì rồi hả? Ai cho mày lá gan thu mua cổ phần công ty Lê thị, biển thủ quỹ…”
“Bố, hình như bố nhầm lẫn một việc rồi.” Tôi ngắt lời, hơi nhướn mày nhìn ông ta. “Sau ba lần chuyển nhượng cổ phần, hiện tại Lê thị đã không còn nữa rồi.”
“Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi tên cho nó, thậm chí trực tiếp sáp nhập vào công ty tôi cũng được.”
Công ty nhà họ Lê chuyển đổi thất bại, giá trị trên thị trường tụt dốc không phanh, khách hàng cũng dần rời đi. Sau khi người vợ hợp pháp qua đời vì bệnh tật, ông ta tiếp quản công ty. Nhưng ông ta đã quen ham ăn lười làm, không thể tự mình quản lý.
Sau khi tôi và Phó Sâm kết hôn, để thuận lợi cho việc hợp tác giữa hai nhà, bố tôi đã sắp xếp tôi vào Lê thị. Một chức vị nhỏ nhưng phải làm rất nhiều việc, lại không có thực quyền. Thế nhưng không sao cả. Điều tôi mong muốn trước nay cũng không phải là cái công ty Lê thị sớm đã mục ruỗng này.
“Lê Dã.” Phó Sâm ở bên cạnh trầm giọng hỏi tôi, “Em bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này từ khi nào?”
Tôi ra vẻ nghiêm túc tự nhớ lại một chút: “Có lẽ… Là bắt đầu từ cái đêm đi tìm anh hồi bốn năm trước.”
“Thu mua cổ phần công ty Lê thị, đoạt dự án từ trong tay anh, còn đầu tư mấy dự án khác… Em rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Anh học tài chính, chả lẽ không biết đòn bẩy tài chính à?”
Hắn chợt đứng dậy, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm tôi: “Tỉ lệ mạo hiểm cao như vậy, em cũng dám đánh cược?”
“Sao lại không dám? Cuộc đời của tôi vốn đã là một canh bạc lớn rồi.” Tôi cong môi, chậm rãi nở nụ cười, “Huống chi hiện tại anh đang đứng ở đây, thực tế chứng minh, tôi đã thắng cược.”

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.