Chương 10:
Bố tôi muốn lao vào đánh tôi, lại bị cảnh sát chạy đến ra tay ngăn lại. Hai tay ông ta bị bắt chéo ra sau lưng, nhìn tôi chửi ầm lên:
“Cái loại con gái bất hiếu! Con đ ĩ!”
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía cảnh sát. Tôi nghiêng đầu, để lộ hai má sưng đỏ và khóe môi còn đọng lại vệt máu tươi:
“Ông ta đột nhiên xông vào công ty tôi ra tay đánh người, ở đây có camera ghi lại toàn bộ quá trình. Bây giờ tôi cảm thấy chóng mặt buồn nôn, cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra thêm.”
Cảnh sát áp giải bố tôi đi. Trong suốt cả quá trình, Phó Sâm đứng ở bên cạnh nhìn tôi, trong mắt lóe lên vẻ khác thường.
“Lê Dã, em có nghĩ đến việc…” Hắn chợt mở miệng, “Chúng ta thật ra có thể không cần ly hôn?”
Tôi vô cảm nhìn hắn.
“A Dã, anh thật sự rất hối hận.”
“Bây giờ Lê thị đã nằm trong lòng bàn tay em, chúng ta hoàn toàn có thể đứng ngang hàng để bàn bạc chuyện hợp tác rồi.”
“Chúng ta kết hôn đã bốn năm trời, trước đây em đối xử tốt với anh như vậy, chẳng lẽ không phải vì có một phần tình cảm với anh sao?”
“Lúc trước anh khinh thường em, là vì trong lời đồn bọn họ nhắc đến em, đều nói em rất tệ hại. Hơn nữa, ngay từ đầu em tìm đến anh, chính là dáng vẻ một mực nhẫn nhục cam chịu, anh không biết…”
Hắn nhìn vào mắt tôi, giống như vô cùng thâm tình.
“Không biết cái gì?” Tôi chợt ngắt lời hắn. “Không biết thật ra anh là thằng khốn nạn, vài ngày trước còn dẫn theo tình nhân của mình đến trước mặt tôi nổi điên, hôm nay phát hiện tôi không hề một thân một mình như trong tưởng tượng của anh, không chịu mặc cho người giẫm đạp, lại nổi lên hứng thú?”
“Hay là… mất phần hợp đồng thương mại đó làm ảnh hưởng rất lớn đến Phó thị, Phó tổng không thể không nén giận chạy đến đây tìm tôi diễn trò, muốn hưởng ké một chút lợi ích?”
Phó Sâm lập tức lạnh mặt. Tôi xoay cây bút máy trong tay, tràn đầy hứng thú nhìn hắn:
“Hiện tại hợp đồng ở trong tay tôi, anh có tư cách gì đứng ngang hàng đàm phán hợp tác với tôi?”
“Hay là bây giờ anh quỳ xuống đây, nói vài câu dễ nghe, ngoan ngoãn cầu xin tôi, có khi tôi thật sự sẽ đồng ý đấy.”
Phó Sâm nhục nhã ê chề.
“Nếu đã không còn vấn đề gì nữa, mời Phó tổng cút giùm cái.” Tôi hất cằm với hắn, “Ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn cho tôi đi.”
“Phó tổng cũng đừng mong dùng bất cứ thủ đoạn gì đối phó tôi. Tôi ở nhà họ Phó nhẫn nại chờ thời bốn năm trời, trong tay cũng không phải là không có bằng chứng gì, anh nên tự chừa lại chút thể diện cho mình thì vẫn hay hơn, nhỉ?”
Sau khi Phó Sâm rời đi, tôi đứng dậy đi ra ngoài. Tiểu Đường đứng ngoài cửa, cầm di động, ánh mắt trông mong nhìn tôi.
“Làm sao vậy?”
“Sếp, chị ngầu lắm đấy.” Cô ấy đưa tôi túi chườm đá, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái.
“Lúc trước chị tuyển em vào làm, nói muốn dẫn dắt em lật đổ Lê thị, thành lập một vương quốc mới, em còn tưởng chị nói đùa cơ.”
“Với lại vừa nãy lúc chị nói cái câu [Mời cút giùm cái.] kia, em còn tưởng là Kỳ Kiến Bạch nhập chị ấy.”
“Sếp, tuy rằng chị nói với phóng viên chị chỉ là sếp cậu ấy, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn chị, tuyệt đối không hề trong sáng.”
Nói xong, cô ấy mở điện thoại cho tôi xem. Lúc này tôi mới biết, tên của Kỳ Kiến Bạch lại leo lên hot search. Chẳng qua lần này là cùng với tôi.
#Kỳ Kiến Bạch Lê Dã
#Lê Dã sếp bí ẩn của Sơn Nguyệt
#Kỳ Kiến Bạch vì yêu mà sẵn sàng làm người thứ ba
#Ánh mắt cậu ấy nhìn cô ấy tuyệt đối không hề trong sáng
“Bốn hot search, sao người quản lý truyền thông của đội tuyển không nói cho chị biết?”
Tôi đảo mắt, thuận tay đặt túi chườm đá lên chỗ má sưng đỏ, nhìn về phía Tiểu Đường. “Tổ truyền thông xử lý sao?”
Cô ấy gãi đầu: “Hình như… không cần xử lý, bởi vì bình luận của mọi người đều khá tích cực ạ.”
Tôi bấm vào phần bình luận, hoá ra cô ấy nói thật.
[Sếp Lê đẹp thật đấy, có người sếp như này, tôi mà là anh ấy thì tôi cũng chịu.]
[Đừng nói đến việc quan hệ giữa hai người họ chưa đi đến đâu, cho dù có là thật, hôn nhân của giới nhà giàu, họ muốn làm gì thì làm, có gì mà kỳ lạ chứ?]
[Không đúng, phóng viên mấy người mắt đui à? Sao không ai đi phỏng vấn Phó Sâm ngoại tình mấy chục lần suốt bốn năm kia thế, cứ soi mói anh tôi và kim chủ mami làm gì?]
[Tôi tin Lê Dã, nhưng tôi không tin anh tôi, ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy ngọt đến nỗi sắp tan thành đường rồi kia kìa.]
Bức ảnh bên dưới là ở lối vào tiệc tối hôm đó. Ánh đèn phía sau đại sảnh sáng rực, tôi và Kỳ Kiến Bạch sóng vai đứng ở lối vào. Tôi bình tĩnh nhìn vào ống kính, anh lại hơi nghiêng đầu, nhìn vào tôi. Không biết ánh đèn hay là ánh trăng chiếu vào con ngươi anh, ánh mắt nhìn tôi có vẻ cực kỳ sáng ngời, lại dạt dào tình ý. Hóa ra từ góc độ của người qua đường nhìn vào, là như vậy.
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh này một hồi, cố gắng gạt đi sự rung động nổi lên trong lòng, trả lại điện thoại cho Tiểu Đường. Ánh mắt cô ấy trông mong nhìn tôi.
Tôi cười: “Thông báo cho mọi người, bốn mươi phút sau họp.”
Vốn dĩ loại đề tài này sẽ không bị thảo luận lâu lắm. Nhưng tôi không ngờ, một khoảng thời gian sau, mức độ thảo luận về tôi và Kỳ Kiến Bạch lại càng ngày càng nhiều hơn, nhất là sau khi tin tôi và Phó Sâm ly hôn bị lộ ra ngoài.
[Kim chủ mami ly hôn rồi, anh ơi anh mau xông lên đi!]
[Đẹp đôi đó, trẫm ân chuẩn ban hôn cho hai khanh!]
[Như vậy đi Kỳ Thần, trận đấu toàn quốc anh giành lấy giải vô địch quay về, bọn em cùng nhau giúp anh theo đuổi vợ.]
Bình luận này được gần mười vạn lượt thích, là bình luận nhiều lượt thích nhất. Tôi hỏi Tiểu Đường: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Thường thì loại hotsearch này sẽ nhanh chóng giảm sức hút, nhưng mấy hôm trước, đoạn ghi âm trước đây sếp đi cầu xin Phó Sâm không biết bị ai tung ra ngoài.”
“Ban đầu phần bình luận có rất nhiều người chửi, kết quả tối đó có người đã viết fanfic (*) về chị và Kỳ Kiến Bạch.”
*Thể loại truyện hư cấu được viết với nhân vật chính là các cặp đôi hoặc các nhân vật nổi tiếng mà tác giả hâm mộ.
Tiểu Đường có chút dè dặt nhìn tôi, “Gọi hai người là nữ cường nhân vì thành công không từ thủ đoạn, không màng yêu đương và cún con mắc bệnh dính người.”
“Hiện tại kiểu thiết lập nhân vật này rất được ưa thích, fanfic này lại hành văn rất mượt mà, còn xây dựng được bầu không khí tình yêu ngọt ngào, mọi người lập tức bị cuốn vào việc đẩy thuyền couple, sau đó lần lượt đều bắt đầu viết fanfic rồi…”
“Nhờ vào cơn sốt couple giữa hai người, Sơn Nguyệt chúng ta lại vừa có thêm một số nhà tài trợ có ý muốn đàm phán hợp tác.”
Cô ấy mở album điện thoại cho tôi xem. Tôi trầm mặc lướt những bức ảnh cô ấy đã lưu lại, đầu ngón tay dừng lại một lát trên một bức ảnh nào đó.
“Cầm điện thoại của em đi này.”
Tôi nói, “Kêu tổ truyền thông theo dõi sát một chút, trước mắt dư luận đi đúng hướng thì không sao, một khi phát hiện dư luận phản đối, lập tức ém độ hot xuống.”
Cô ấy liên tục gật đầu. Trước khi rời đi, tôi nghe thấy cô ấy nói thầm: “Sếp thật là nhẫn tâm, trong hoàn cảnh như này vẫn còn sắp xếp công việc.”
“Nhưng mà em vẫn phải tiếp tục tích cực đẩy thuyền thôi sếp ơi…”
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.