Quan Hệ Cấm Kỵ

Chương 11



Chương 11:

Có lẽ là do những gì Tiểu Đường chia sẻ, tối nay, tôi lâu lắm rồi mới mơ thấy Kỳ Kiến Bạch. Trong giấc mơ, tôi thấy anh giành được chức vô địch.

Sau khi Phó Sâm và Giang Manh rời đi, tôi bị Kỳ Kiến Bạch đè xuống ghế phụ. Anh dùng áo khoác trói tay tôi, chiếc áo cũng vì vậy mà rơi xuống, treo lửng lơ trên nửa khuỷu tay tôi. Tôi khó khăn thở hổn hển: “Về nhà đi… ở đây sẽ bị phát hiện đấy…”

Anh chỉ khẽ đưa ngón tay lên môi tôi, ra hiệu im lặng. “Suỵt… Sợ bị phát hiện thì cẩn thận chút, đừng phát ra tiếng.” Anh nói. “Đêm nay, chị chính là phần thưởng của em.”

Ban đầu không gian rộng rãi, nhưng khi bầu không khí nóng dần lên, tôi cảm thấy càng lúc càng chật chội. Cuối cùng, ngón tay thon dài của anh lướt qua làn da tôi, cùng tôi quấn quýt không rời.

Vài ngày sau, tôi gặp lại Kỳ Kiến Bạch trong cuộc họp của đội tuyển. Khi tôi bước vào, tất cả thành viên trong đội đều đứng lên chào hỏi, chỉ có anh vẫn ngồi im, ánh mắt lạnh lùng không hề thay đổi. Trợ lý Lâm Trác bên cạnh anh giật nhẹ cổ tay áo anh, thì thầm.

“Tiểu Kỳ, sếp đến rồi.”

Ánh mắt anh lướt qua tôi, bình thản nói một câu. “Chào sếp.”

Suốt cuộc họp, tôi và Kỳ Kiến Bạch hầu như không nói chuyện với nhau. Tuổi trẻ vốn hay thay đổi, sớm nắng chiều mưa. Tôi nghĩ, anh có lẽ đã buông bỏ mối quan hệ ngắn ngủi đó rồi. Vậy thì cũng tốt.

Cuộc họp kết thúc, tôi ở lại thu dọn một vài thứ. Khi ra khỏi phòng, tôi tình cờ thấy Kỳ Kiến Bạch đang dựa vào bức tường ngoài hành lang, cúi đầu chơi game trên máy cầm tay. Sau một hồi suy nghĩ, tôi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Mấy hot search kia chị đã thấy rồi, chỉ là trò đùa thôi, đừng quá để ý làm gì.”

“Ba ngày nữa sẽ bắt đầu giải đấu mùa xuân. Chị sẽ bảo bộ phận Quan hệ công chúng liên hệ với truyền thông, từ từ chuyển hướng thảo luận sang trận đấu.”

Anh tạm dừng game, ngẩng đầu nhìn tôi. “Chị đã xem rồi à?”

“Xem rồi.”

“Thấy đẹp không?”

Tôi hơi sửng sốt, nhưng rồi mới phản ứng lại, “Ừm… Tiểu Đường cho chị xem thôi, chị không để ý kỹ lắm.”

“Cứ để vậy đi, không cần phải thông báo với truyền thông đâu.” Anh nghiêng đầu, rồi nói tiếp. “Độ nổi tiếng càng cao thì giá trị thương mại của đội tuyển càng lớn. Sếp đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua em về đây, em phải tận dụng cơ hội này, phát huy giá trị của mình chứ?”

Vài ngày sau, Phó Sâm bị một người nặc danh tố cáo tội trốn thuế và tham ô, bị bắt vào trại tạm giam.

Đêm hôm đó, người đầu tiên viết fanfic về tôi và Kỳ Kiến Bạch đã đăng bài viết mới.

[Nhân dịp hoan hỉ ăn mừng tên khốn chồng trước ngồi tù, tại hạ xin viết thêm một fic tặng quý độc giả thân yêu.]

Tôi tiện tay ấn vào xem. Từ giờ trở đi, sau mỗi trận đấu, cô ấy sẽ cập nhật thêm một chương mới trong vòng không quá hai ngày. Nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô ấy đã có hơn hàng trăm nghìn người đọc.

Vào trận chung kết giải đấu mùa xuân, Kỳ Kiến Bạch và đồng đội của anh chiếm ưu thế tuyệt đối, giành chiến thắng 3:1.

Tôi, với vai trò là sếp mới của đội, đứng sau lưng Kỳ Kiến Bạch, nhìn họ cùng nhau nâng cúp.

Lâm Trác quay đầu lại nói: “Sếp, có muốn qua đây chụp chung tấm ảnh không?”

Tôi để ý thấy họ chỉ để lại chỗ trống ngay bên cạnh Kỳ Kiến Bạch cho tôi. Tôi và anh đứng cạnh nhau, cùng nâng cao chiếc cúp vô địch.

Đã là cuối xuân đầu hạ, khí hậu có phần nóng bức. Anh mặc áo ngắn tay, làn da ấm áp dính sát vào tôi. Mùi khuynh diệp càng thêm đậm đà trong không khí, làm tôi ma xui quỷ khiến nghĩ đến bài viết tôi đọc tối qua trước khi đi ngủ.

[Mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên cơ thể Lê Dã, hòa quyện với mùi khuynh diệp trên người Kỳ Kiến Bạch, trở thành một khúc bi ca dưới ánh trăng.]

[Sóng biển ẩm ướt vỗ vào đá ngầm, cuồn cuộn bọt biển trắng, mỗi một tấc đều tràn ngập mùi hương phức tạp như vậy.]

[Kỳ Kiến Bạch khàn giọng nói: “Em có thể nếm thử chút không?”]

[Sếp, sao mặt chị đỏ thế?]

Bỗng chốc hoàn hồn, tôi nhận ra mình đã ngồi trong tiệc mừng công. Dù không muốn thừa nhận, nhưng lòng tôi không yên, trong đầu chỉ nghĩ đến những điều không thể diễn tả.

Tôi uống liên tiếp mấy ly rượu, rồi đứng dậy. Men say dâng lên, tôi lấy lại bình tĩnh, chống bàn nói: “Mọi người ăn mừng đi, tôi về trước đây.”

“Sếp uống say rồi, Tiểu Kỳ, cậu đi tiễn chút đi.”

Hai chữ “Không cần” treo ở bên miệng, còn chưa kịp nói ra, Kỳ Kiến Bạch đã đứng lên: “Đi thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.