Quan Hệ Cấm Kỵ

Chương 12



Chương 12:

Thang máy chầm chậm lên đến tầng bốn mươi sáu, cũng là tầng cao nhất.

“Đến đây là đủ rồi, em về đi, tiếp tục ăn mừng cùng mọi người đi.”

Tôi nói xong, có chút chậm chạp quay người, tay ấn vào khóa cửa. Nhưng vừa định bước vào, cổ tay đột ngột bị giữ lại. Anh kéo tôi vào trong lòng, rồi đẩy tôi về phía cửa, khiến tôi loạng choạng ngã xuống sofa cùng Kỳ Kiến Bạch.

Căn phòng tối om, không một tia sáng. Tuy nhiên, ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ kính lớn, vừa đủ để làm sáng lên những đường nét trên khuôn mặt anh, lờ mờ trong bóng tối.

“Sao chị không nói gì vậy?” Kỳ Kiến Bạch hỏi, giọng khẽ khàng, môi anh gần kề bên môi tôi. “Chị thông minh thế, chẳng phải đã đoán được từ lâu sao?”

“Đoán được gì?”

“Đoán rằng chuyện chị và Phó Sâm ly hôn đã bị người khác đem ra bàn tán, mối quan hệ giữa chúng ta cũng bị dư luận đồn đại. Mà tất cả đều là em giật dây.”

Anh càng đến gần hơn, môi gần như chạm vào môi tôi. Tôi lặng im, một lát sau mới cảm nhận được cơn say đang dần tan đi.

“Chị có đoán được, nhưng chị không hiểu tại sao em lại làm như vậy.”

Đột ngột, anh xoay người, bước dài qua eo tôi và ngồi lên người tôi, thế nhưng tôi chẳng thể phản kháng.

“Từ đầu đến cuối, em chỉ có một mục đích duy nhất, đó là ở bên cạnh chị, nhưng chị luôn tránh né em.”

“Tối đó, chị bảo chúng ta là nhân duyên mong manh, không phải yêu nhau.”

“Vậy thì em sẽ cho chị thấy, cả thế giới này sẽ ủng hộ chúng ta yêu nhau.”

Anh vừa nói, vừa cúi xuống, khoảng cách giữa chúng tôi mỗi lúc một gần hơn. Môi anh cọ vào má tôi, hơi thở của anh phả vào tai tôi.

“Đã đến mức này rồi, sao phải giả vờ nữa? Em càng muốn chị, càng ghét Phó Sâm. Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng hắn có quyền gì giữ chị bên cạnh bốn năm? Cho nên em mới tìm cách đưa hắn vào tù.”

Tôi lướt tay qua mái tóc anh, nắm nhẹ. Anh ngẩng đầu lên, yết hầu anh nhô ra, đẹp mà yếu ớt.

Tôi khẽ nói: “Chị cứ nghĩ em sẽ hận chị.”

“Dù đã từng hận, thì sao? Ngay khi tỉnh dậy, điều đầu tiên em nghĩ đến là được ở bên chị.”

“Em đã tìm hiểu một chút về quá khứ của chị. Biết được những gì chị phải trải qua để có thể đứng vững như ngày hôm nay.”

Anh nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi, môi thì thầm gần sát tai tôi: “Lê Dã, trên đời này không ai mạnh mẽ và kiên định như chị đâu.”

“Em thật may mắn, lúc ấy chị chọn em, dù không danh không phận, chỉ là dục vọng, chẳng cần tình yêu.”

Nụ hôn của anh lan ra dọc theo cơ thể tôi, một vệt nước dài vẽ lên làn da tôi, phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại anh và tôi, trong đêm tối này, những cơn sóng tình đang dâng lên.

Điên cuồng ẩn sâu trong anh không còn cố che giấu, Kỳ Kiến Bạch ôm tôi, kéo tôi đến gần cửa sổ. Cả hai đứng đó, tựa vào cửa kính, nhìn ra ngoài.

“Chị ơi, chống vững chút…”

Sau khi nụ hôn kết thúc, tôi vẫn ngây ngất, ánh mắt mờ đi vì men say và dục vọng, đôi mắt tôi lạc lõng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bốn mươi sáu tầng cao, ánh trăng gần như có thể chạm vào, và dưới kia, cả thành phố với ánh đèn lấp lánh hiện ra rõ ràng.

Dòng suy nghĩ của tôi lạc về những ngày tháng cũ. Ánh đèn vàng vọt, mờ ảo như hoài niệm, và những hình ảnh xưa cũ chợt ùa về.

Những khu ổ chuột chật hẹp, những ngôi nhà tồi tàn san sát nhau, mùa đông tuyết phủ dày, mùa xuân về mà không thể tan chảy hết. Tôi đứng giữa những ngõ hẻm tối tăm, chẳng thể nhìn thấy toàn bộ bầu trời đêm.

Từ đó, trong tôi chỉ còn khát vọng quyền lực và dục vọng. Nhưng không biết từ bao giờ, mỗi khi Kỳ Kiến Bạch nhìn tôi, tôi lại thấy trong ánh mắt anh là một sự chân thành và nồng ấm kỳ lạ.

Từng cơn sóng lớn đập vào đá ngầm, bọt biển trắng xóa vọt lên xung quanh. Những khoảng trống trong lòng tôi bỗng chốc được lấp đầy, tay tôi bám chặt vào vai anh, hơi thở gấp gáp.

Nước mắt mờ mịt tầm nhìn của tôi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhìn tôi, vén nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai. Giọng anh khàn đi:

“Mùa xuân sắp trôi qua rồi, Lê Dã.”

“Giờ em trao trái tim mình cho chị.”

“Trái tim chị, có thể vĩnh viễn tự do.”

-Hoàn-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.