“…Bác sĩ Ôn với bác sĩ Hứa đúng là một đôi trai tài gái sắc.”
“Hồi đại học, học phí của anh ấy còn do nhà họ Hứa trả mà.”
“Người ta còn nói anh ấy là chồng nuôi từ bé của nhà họ Hứa.”
Hồi học cấp ba, tôi cũng từng lén chuyển tiền lì xì vào tài khoản của Ôn Cảnh Sơ, nhưng đều bị trả lại.
Chắc Ôn Cảnh Sơ vẫn ghét gia đình tôi.
Vừa rồi chắc là anh ấy chỉ đang trêu đùa tôi thôi.
Mấy ngày sau, tôi cố ý tránh mặt Ôn Cảnh Sơ, ngay cả nói chuyện với anh ấy tôi cũng không dám.
Anh ấy bận rộn với những ca phẫu thuật liên tiếp, cũng không gặp tôi.
Vết thương nhẹ thôi, vài ngày sau tôi đã xuất viện. Anh trai tôi lái xe đến đón, mặt mày cau có,
“Em đừng tưởng nó là người tốt, bố mẹ nó ly hôn, nó sống với dì, lạnh lùng như một cỗ máy.”
“Anh không quan tâm người ta thế nào. Miễn là em còn là em gái anh, thì không được ở bên nó.”
“Đó là vì dì anh ấy không đối xử tốt với anh ấy… vừa đánh vừa chửi.”
Nhà tôi và nhà dì của Ôn Cảnh Sơ là hàng xóm.
Hàng xóm đều biết điều đó.
Mẹ tôi thương anh ấy, hay bảo tôi mang đồ bổ sang cho Ôn Cảnh Sơ.
Nhưng Ôn Cảnh Sơ luôn tránh xa tôi.
Tôi chẳng nghe lọt tai câu nào anh trai nói nữa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm dòng người qua lại, tôi rơi vào tâm trạng u sầu.
Thực sự thì tôi đã muốn từ bỏ, mấy ngày sau, tôi hoàn toàn gạt bỏ mọi ý nghĩ về anh ấy.
Nếu không phải mẹ gửi cho tôi một thùng tôm khô và bảo tôi mang một ít qua cho Ôn Cảnh Sơ, có lẽ cả đời này tôi cũng không dám gặp lại anh.
Với tâm trạng lo lắng, tôi gõ cửa nhà anh ấy.
Hôm nay là ngày nghỉ, anh ấy vừa hay có nhà.
Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie đơn giản, thần thái lười biếng, thoải mái.
Không đeo kính, bớt đi vẻ sắc bén và nghiêm túc.
“Có việc gì?” Anh ấy vẫn hỏi ngắn gọn như mọi khi.
Tôi cầm túi nhựa lên, yếu ớt nói: “Mẹ em gửi tôm khô, bảo em mang cho anh…”
Anh ấy cúi xuống nhìn chiếc túi nhựa màu đỏ, bị tôi cầm đến mức biến dạng, rồi nhận lấy, nhạt nhẽo nói: “Cảm ơn.”
“Nếu anh không thích… thì cứ vứt đi cũng được.” Tôi gãi gãi mũi, “Thế… em về đây…”
“Đợi đã.”
Ôn Cảnh Sơ quan sát tôi, “Anh trai em mắng em à?”
Tôi ngẩng đầu lên: “Không có mà.”
Anh ấy nhíu mày, rồi tránh sang một bên: “Vào đi.”
Tôi cũng không biết anh ấy gọi tôi vào làm gì, nhưng chân lại tự động bước vào.
“Ngồi tự nhiên.”
Ôn Cảnh Sơ nói xong liền đi vào bếp, không lâu sau, anh ấy mang ra cho tôi một rổ đồ ăn vặt.
“Xem tivi đi.”
“Hả?”
“Khám lại bệnh nhân.” Anh ấy tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, “Kiểm tra xem chức năng não em có bình thường không.”
“À, vâng…”
Tôi nghiêm túc xem tivi, chưa được bao lâu, tôi đã thấy nóng đến đổ mồ hôi.
Nhiệt độ hơi cao, anh ấy bật điều hòa. Trên bàn còn có một cốc thuốc cảm đã uống hết.
Tôi mãi mới nhận ra: “Anh bị cảm à?”
Ôn Cảnh Sơ nhắm mắt dựa vào sofa, uể oải đáp lại: “Không sao đâu, tiếp tục xem đi, chờ anh trai em trực đêm rồi hẵng về.”
Nói xong, anh ấy kéo chăn lên đắp.
Hóa ra anh ấy nghĩ tôi đang giận dỗi với anh trai, sợ tôi về nhà sẽ bị anh trai bắt nạt.
Tôi lén liếc anh ấy, thấy anh ốm đến mức thế này, trông chẳng giống người có thể lo lắng cho ai được, nên tôi lén đứng dậy, đi vào bếp.
Khi trời bên ngoài đã tối, tôi bưng một bát cháo nhỏ đến bên cạnh Ôn Cảnh Sơ.
Anh ấy đã ngủ.
Hơi thở đều đặn.
Hàng mi dài đổ bóng lên khuôn mặt anh ấy, trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Tôi định đưa tay chạm vào anh, thì Ôn Cảnh Sơ đột nhiên mở mắt ra.
Trong đôi mắt đen ấy phản chiếu gương mặt tôi. Tôi giật mình rụt tay lại, cẩn thận nhìn anh.
“Sao còn chưa về?”
Giọng anh ấy có chút khàn khàn, nghe rất êm tai.
“Em… em nấu cháo cho anh, anh có muốn ăn không?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ấy nhìn chằm chằm khiến tôi hơi run.
Anh im lặng một lúc: “Đường Viên Viên, gan em lớn thật.”
Anh ấy thở ra một hơi nặng nề, rồi nâng mi lên, “Trời tối rồi còn chưa về, không sợ bị anh bắt nạt à?”
Tôi đặt bát cháo sang một bên, mạnh miệng: “Anh sẽ không làm thế.”
Dù anh ấy với anh trai tôi đối đầu gay gắt, nhưng đối với tôi thì anh ấy vẫn khá lịch sự.
Hơn nữa… Tôi đâu có ngốc, bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ tôi còn chưa hiểu con người anh ấy sao?
“Vậy à?” Ôn Cảnh Sơ cười nhẹ, đột nhiên anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo lại gần.
Tôi không kịp phản ứng, ngã nhào lên người anh. Bàn tay to lớn của anh ấy giữ chặt lấy eo tôi, hơi thở nóng hổi phả lên tai tôi.
Ôn Cảnh Sơ cười lạnh: “Anh trai em dạy em thế này à?”
Tim tôi đập thình thịch như trống dồn.
Môi khô khốc, tính hiếu thắng trong tôi bỗng trỗi dậy, tôi thật sự không tin là mình không chinh phục được anh.
“Nếu anh có gan thì cứ ra tay đi.”
“Đường Viên Viên này đã làm là dám chịu, sống vui vẻ từng khoảnh khắc.”
“Nếu anh không làm được, tôi sẽ tìm người khác.”
Sau một khoảng im lặng ngắn, nụ cười cuối cùng trên môi Ôn Cảnh Sơ biến mất.
“Được, đây là do em nói.”