Kịch Bản Nữ Phụ Lệch Hướng

Chương 9



 

Về nhà, tôi dễ dàng qua mặt được anh. Chỉ là tối đến, khi Lục Thanh Hàm định hôn tôi, tôi đã từ chối.

“Sao thế, bé con?” Anh cười nhẹ nhìn tôi, đầu ngón tay khẽ xoay tròn trên eo tôi.

“Chú nhỏ, hôm nay em hơi mệt, muốn đi ngủ sớm.” Tôi cụp mắt, không dám nhìn anh.

Ngón tay anh khựng lại một chút, rồi xoay lưng đi như không có gì: “Được, vậy chú ngủ ở phòng bên.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, không để ý đến vẻ buồn bã thoáng qua trên mặt anh.

Không hiểu sao, sau đó Lục Thanh Hàm lại càng bám lấy tôi nhiều hơn. Như thể anh không có chút cảm giác an toàn nào, gần như đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

Thậm chí, những trò “vui đùa” trước đây anh hay làm cũng không còn nữa. Tôi yên tâm tận hưởng sự chăm sóc của anh, sống như một chú heo nhỏ, ăn no thì ngủ, ngủ dậy lại ăn.

Cho đến khi bụng tôi bắt đầu to lên, không thể che giấu được nữa. Lúc này tôi mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào như cổ tích.

Có lẽ, tôi nên đổi nơi dưỡng thai. Tôi âm thầm lên kế hoạch, may mà những chuẩn bị trước đây vẫn còn dùng được.

Lục Thanh Hàm dường như chẳng phát hiện ra gì, cũng không hỏi lý do tại sao tôi không muốn thân mật với anh nữa.

Hai ngày trước khi rời đi, tôi trằn trọc không ngủ được. Tự an ủi mình: Không sao đâu, đứa bé cũng đã có rồi, Lục Thanh Hàm chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.

Hơn nữa, lần này chúng tôi đã là người yêu trước, làm gì có chuyện nữ chính chen vào. Tôi còn cẩn thận giới thiệu cho Nhạc Thanh vài anh chàng ưu tú. Cuối cùng, cô ấy đã tìm được một bạn trai cao ráo, đẹp trai, tình cảm lại rất tốt, không còn vương vấn gì đến Lục Thanh Hàm nữa.

Như vậy, tôi cũng không còn gì phải lo.

Không ngủ được, tôi ngồi dậy lấy hộ chiếu và visa ra xem.

“Quyết định rồi à?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Tôi giật mình, vội dùng chăn che đống giấy tờ.

“Tôi… chú… chú nhỏ?” Tôi lắp bắp.

Ngay sau đó, đèn trong phòng bật sáng. Lục Thanh Hàm đứng đó, gương mặt đẹp trai phủ đầy bóng tối, ánh mắt như một con quỷ đang nhìn tôi.

“Em định chạy đi đâu?”

Anh bước từng bước đến gần, kéo chăn ra, để lộ hộ chiếu của tôi.

Tôi vừa chột dạ vừa sợ hãi, ngồi yên trên giường không dám động đậy.

“Tại sao lại muốn rời đi? Chẳng phải tôi đang yêu em rất tốt sao? Chẳng phải tôi đã đáp ứng nguyện vọng của em, cũng thích em rồi sao?”

Giọng nói trầm thấp, kìm nén đầy đau khổ. Người đàn ông lạnh lùng, cao quý cúi đầu, một giọt nước mắt lăn xuống, trông như sắp tan vỡ.

Tim tôi nhói đau theo.

Lục Thanh Hàm chưa bao giờ yếu đuối như vậy, tôi luống cuống lau nước mắt cho anh.

“Chú nhỏ đừng khóc.”

“Em chê tôi phải không? Tôi lớn tuổi hơn em nhiều, không còn trẻ trung nữa. Em còn nhỏ, sẽ có nhiều người tốt hơn tôi thích em. Tôi không bằng họ…”

Tôi không thể nghe thêm những lời tự ti của anh nữa, lập tức ôm chặt lấy anh.

Tay tôi nhẹ nhàng vuốt lưng anh, dỗ dành: “Không phải đâu, chú nhỏ. Từ nhỏ em đã thích chú rồi.”

“Em không biết anh thích em đến mức nào đâu. Lúc nào anh cũng lo sợ sẽ mất em vào tay người khác. Em là điều tuyệt vời nhất.”

Lục Thanh Hàm ôm tôi vào lòng, giọng buồn bã: “Thế sao dạo này em lại tránh mặt anh? Anh đã nghĩ rằng em chán anh, không thích anh nữa rồi.”

Tôi ngập ngừng thú nhận: “Chú nhỏ, chú có thích trẻ con không?”

Lục Thanh Hàm rõ ràng sững sờ.

Tôi kéo tay anh đặt lên bụng mình. Đường cong hơi nhô lên không giống như chỉ là ăn quá nhiều.

Anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi, giọng khô khốc: “Đừng đùa với chú.”

“Em không đùa,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói, “Chú không biết em đã khao khát một gia đình hạnh phúc đến nhường nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.