Cha mẹ ruột của tôi không hề yêu thương tôi. Họ sinh ra tôi chỉ để tranh giành vị trí thừa kế, nhưng vì tôi là con gái, họ chẳng thèm để tâm. Họ tham lam hưởng thụ, suốt năm chẳng mấy khi ở nhà, cả căn nhà chỉ có một người giúp việc. Người giúp việc không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ nấu ba bữa ăn và dọn dẹp rồi rời đi. Tôi sống lầm lũi như một cái bóng trong góc nhà trống vắng.
Ở trường, tôi cũng là đứa trẻ u ám nhất, không ai làm bạn với tôi. Cha mẹ tôi thi thoảng về nhà chỉ để “giải quyết công việc.” Họ không ngần ngại la hét trong phòng, chẳng buồn để ý tôi có nghe thấy hay không. Thỉnh thoảng nhìn thấy tôi, họ chỉ nhíu mày khó chịu, như thể tôi là rác rưởi không đáng để mắt.
“Con bé này chẳng giống chúng ta gì cả, lúc nào cũng u ám, nhìn mà rợn người.” “Sau này chúng ta về, mày trốn đi, đừng để bọn tao nhìn thấy. Nghe chưa?” Rồi họ tát tôi vài cái, sau đó lại lau tay như thể sợ dính bẩn. Họ không biết trẻ con có thể nhớ rất sớm. Còn tôi, tôi nhớ rất rõ và tôi hận họ. Dòng máu hèn hạ của họ chảy trong người tôi.
Khi họ đi hại gia đình Lục Thanh Hàm, tôi giống như một chú chó con bẩn thỉu không ai muốn, xuất hiện trước mặt anh. “Con bé này làm gì chắn đường tao thế?” Thiếu niên có đôi mắt đẹp nhíu mày nhìn tôi. Tôi không biết cha mẹ mình sắp làm gì xấu xa, chỉ cảm thấy anh rất sạch sẽ. Anh không đánh tôi, không mắng tôi. Tôi chỉ đơn giản là không muốn anh đi. Anh không lên chiếc xe đó. Tôi nghĩ, có lẽ đây là lý do sau này anh nuôi tôi. Tôi đã thề từ nhỏ rằng sẽ bám chặt lấy Lục Thanh Hàm, không bao giờ buông tay.
Bình luận:
【Yêu đương lành mạnh thì hay, nhưng những mối tình méo mó lại thực sự hấp dẫn.】
【Không hổ là nữ phụ ác độc, quả thật đen tối không lối thoát. Nếu cô ấy thật sự mang thai bỏ trốn, theo diễn biến câu chuyện, năm năm sau quay về chắc chắn sẽ kéo nam chính cùng chết.】
【Cô gái nhỏ kiểu ám ảnh, nhất quyết bám chặt nam chính. Nam chính chẳng cần lo bị chê bai, kiểu người như này căn bản không thể rời xa anh ấy.】
【Dám nói nữ phụ không cố ý để nam chính phát hiện sao? Ngay từ đầu tôi đã muốn nói, mọi hành động của nữ phụ đều nhằm vào nam chính, nắm bắt rất chặt.】
【May mà nam chính cũng thích nữ phụ, CP tôi ship là thật.】
【Hai người họ: một kẻ kiểm soát biến thái, một cô gái bệnh hoạn ám ảnh. Quả thực là cặp đôi trời sinh! Mong họ mãi mãi bên nhau.】
Lục Thanh Hàm lại chuyển về phòng tôi. Hiện tại, anh đang ngồi trên giường, chăm chú nghiên cứu thứ gì đó. Tôi từ phòng tắm bước ra, cố tình mặc chiếc áo sơ mi của anh, để lộ đôi chân trần, rồi bước lại gần. Cười tươi, tôi nói: “Chú nhỏ đang xem gì thế?”
Lục Thanh Hàm ngước mắt lên, nhìn tôi từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Lại cố tình dụ tôi à?”
Tôi ra vẻ vô tội, giơ tay lên: “Không có đâu, là chú nhỏ quá nghĩ nhiều rồi. Cứ toàn tưởng tượng linh tinh.”
Anh bật cười lạnh, từ tốn tháo kính ra: “Có vẻ em không biết, tôi vừa hỏi bác sĩ, và hôm nay… đã ổn rồi.”
Tôi định chạy, nhưng bị anh kéo lại ngay lập tức. Cảm giác run rẩy và mãnh liệt trào dâng như cơn sóng. Sau đó, tôi nằm trên giường, người đẫm mồ hôi. Lục Thanh Hàm nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi, đan tay vào tay tôi, thì thầm: “Anh yêu em.”
“Người yêu nhau vẫn sẽ về bên nhau.”
-Hoàn-