Trói Em Bằng Cà Vạt

Chương 1



9 giờ sáng, tôi xuất hiện đúng giờ dưới tòa nhà tập đoàn Giang Thị. Nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa thang máy, tôi chỉnh lại dáng vẻ, nghiêm túc chào “chị dâu” trong gương: “Chào buổi sáng chị dâu, hôm nay cũng thật rực rỡ như mọi ngày!”

Đám nhân viên mặc vest chỉnh tề đứng gần đó liếc tôi một cái, ánh mắt trông như CPU bị quá tải, rồi lặng lẽ né sang một bên.

Tay xách túi đồ ăn sáng chuẩn bị cho anh trai, tôi hiên ngang tiến thẳng vào văn phòng tổng giám đốc. Vài ngày trước, tôi và Giang Dự vừa có một trận cãi nhau nảy lửa. Mà nói đúng hơn, chỉ có tôi cãi, còn anh im lặng nghe. Lý do? Anh muốn ép tôi cưới để củng cố quan hệ gia đình hai nhà. Còn tôi thì tức đến phát khóc: “Anh không phải là không biết, người em thích là anh!”

Giang Dự, với bộ mặt bế quan tu hành, tiếp tục chuỗi ngày bế khẩu thiền của mình. Trên tay anh luôn đeo một chuỗi tràng hạt Phật mười tám hạt. Quy tắc của anh rất đơn giản: mỗi lần phá giới, nói thêm một câu, anh phải bỏ một hạt vào chén gỗ. Và khi cả mười tám hạt biến mất, anh sẽ không mở miệng nữa. Hiện giờ, chuỗi tràng hạt ấy chỉ còn mười lăm hạt. Mà ba hạt đã mất đều vì tôi.

Lúc đó, anh trầm ngâm lần từng hạt tràng hạt, mắt khép hờ, ra vẻ cao thâm. Anh không nói, chỉ ký hiệu: “Anh là anh trai của em.”

“Không phải ruột thịt mà!” tôi bắn lại.

“Em còn nhỏ quá.”

Tôi ưỡn ngực đầy tự hào: “Nhỏ gì mà nhỏ, em có cỡ D đấy!”

“Anh không thích em.”

“Xạo! Trên đời này làm gì có ai không thích em!”

Đứng bên cạnh, anh hai Giang Lộ trố mắt nhìn tôi, cạn lời: “Em gái à, tự luyến vừa thôi!”

Giang Dự vẫn giữ nguyên dáng vẻ tĩnh lặng, sống lưng thẳng tắp như cây tùng giữa trời. Mọi thứ xung quanh như không thể lay chuyển được anh. Anh thở dài nhè nhẹ, ra lệnh: “Tìm cho con bé một chàng trai thích hợp, sắp xếp xem mắt.”

Tôi tức giận đá Giang Lộ một cái rồi bỏ đi. Sau đó, chiến tranh lạnh với Giang Dự suốt một tuần, nhưng cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, đành tự tay làm bữa sáng mang đến giảng hòa.

Tầng cao nhất của tập đoàn Giang Thị, tiếng nói chuyện vọng lại từ xa, càng lúc càng gần. Không chỉ Giang Dự, mà còn cả Giang Lộ Bạch và mấy thành viên hội đồng quản trị đang tiến đến. Tôi nhăn mũi khó chịu. Chuyện xin lỗi bí mật này, một mình Giang Dự biết là được rồi, chứ thêm người khác thì tôi biết giấu mặt vào đâu?

Đảo mắt quanh văn phòng, tôi nhanh trí chui vào gầm bàn làm việc của Giang Dự. Co người lại, ngồi ôm gối vừa vặn. Đúng lúc đó, “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Tiếng giày da gõ nhịp trên sàn, mỗi bước chân lại gần hơn. Tôi ngẩng đầu lên, và… ánh mắt tôi chạm ngay vào Giang Dự – người vừa ngồi xuống ghế tổng giám đốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.