Hoàng Yến Tinh Nịnh

Chương 4



Việc đầu tiên tôi làm sau khi biết tin là lên sân thượng tìm Hoắc Trì để cảm ơn.

Thang máy vừa mở, tôi đã bị một đồng nghiệp kéo ra ngoài. Quan hệ giữa hai chúng tôi luôn rất tốt, nên tôi chỉ hơi chần chừ trước khi đồng ý.

Nhưng thực tế, cô ấy dụ tôi lên sân thượng không phải để trò chuyện. Cô ấy muốn giết tôi.

Thì ra, cô ấy là bạn gái của kẻ đã bị bắt. Hai người họ lén lút hẹn hò ngay tại công ty. Kết cục, bạn trai đột ngột vào tù, còn cô ấy thì đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.

“Chính cô! Cô khiến tất cả đàn ông trong công ty phát điên!” – cô ấy hét lên, ánh mắt điên cuồng.

Cô ấy cầm con dao lao tới. Nhưng Hoắc Trì xuất hiện đúng lúc, chắn ngay trước mặt tôi.

“Phập!” – con dao nhỏ đâm xuyên qua hông anh.

Giữa tiếng gió rít trên sân thượng, tôi nghe thấy anh gọi tên mình. Hoảng loạn, tôi nhặt một viên gạch dưới đất, đánh ngất cô ta.

Dìu anh đến bệnh viện, tôi hoảng loạn đến mức quên cả đau. Trên giường bệnh, anh nhìn tôi cười ngây ngốc, dù môi vẫn còn tái nhợt.

Không lâu sau, kỳ thực tập kết thúc, tôi quay lại trường dự lễ tốt nghiệp.

Buổi lễ hôm ấy, Hoắc Trì xuất hiện với tư cách cựu học sinh xuất sắc, đại diện trao bằng tốt nghiệp. Giọng anh nghiêm túc và trầm ổn, nhắc đi nhắc lại câu chúc quen thuộc:

“Chúc mừng tốt nghiệp.”

Khi đến lượt tôi, giọng anh bất giác khàn đi. Tôi chỉ bắt tay anh, sau đó bước qua như không có gì xảy ra.

Nhưng hôm đó, khi tôi kéo vali rời khỏi trường, anh đã đợi sẵn bên ngoài.

Cửa kính xe hạ xuống, anh tỏ tình. Và tôi đồng ý. Có người sẵn sàng vì tôi mà bị thương, sao tôi có thể không động lòng?

Sau ba tháng quen nhau, anh mở một quán cà phê ngay dưới tòa nhà công ty để tôi quản lý.

Một ngày nọ, tôi đang nằm trong phòng nghỉ thì nghe tiếng cãi nhau ngoài cửa.

“Tôi là vị hôn thê của anh, anh định giải thích sao?” – giọng một cô gái chua chát vang lên.

“Cô thôi đi! Thế kỷ 21 rồi, còn tin vào mấy cái hôn ước trẻ con sao?” – Hoắc Trì lạnh lùng đáp.

Nghe đến đây, tôi đẩy cửa bước ra.

“Để tôi xem thử, ‘hồ ly tinh’ trông như thế nào…”

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, vẻ mặt cô ta thay đổi hoàn toàn.

“Trời ơi, em gái đáng yêu thế này là của nhà ai vậy?”

Cô ta chạy tới, nắm tay tôi như gặp được báu vật.

“Xinh quá! Em gái, đi với chị đi. Chị không giàu bằng anh ta, nhưng chị biết thương người.”

Tôi nghiêng đầu, bối rối nhìn cô ta.

“Trời ơi, dễ thương chết đi được!”

Hoắc Trì lập tức kéo cả hai ra, che tôi sau lưng như gà mẹ bảo vệ con.

“Cái khu nghỉ dưỡng phía Tây, cô lấy đi và đi ngay!” – anh gằn giọng.

Cô gái đó bám chặt khung cửa không chịu đi, cứ quay sang tôi làm nũng:

“Trời ơi, em gái xinh đẹp, để chị chơi với em một chút thôi mà!”

Dù tình huống lúc đó hỗn loạn, tôi không nhịn được mà bật cười.

Hôm đó, tôi và Tôn Lạc – cô gái kỳ lạ kia – ăn sạch cả con phố ẩm thực.

Lần đầu tiên tôi thấy mình thoải mái đến vậy. Buổi tối về nhà, tôi nằm trên đùi Hoắc Trì, làm nũng như một chú mèo nhỏ.

Hoắc Trì lúc ấy, giống hệt một con sen cuồng nhiệt.

Vậy mà… anh lại khóc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.