Chương 5:
Lo tôi bị bắt nạt, mẹ tôi ở thế giới kia đã bắt tôi phải học Judo.
Tôi nở nụ cười rồi bước tới: “Trên bàn có thực đơn, ba người có thể gọi tôi khi đã chọn được món.”
“Ba bát mì bò.”
Đã tám giờ, hầu như không có khách, nấu mì xong tôi xin mẹ về nghỉ ngơi, việc còn lại để tôi lo. Mẹ tôi không thể cưỡng lại được nên đành phải đồng ý.
Bưng đĩa, tôi đặt mì lên bàn, người đàn ông tóc đỏ đột nhiên nắm lấy tay tôi nói:
“Em gái, làm bồi bàn chán lắm, add WeChat của em, từ nay anh sẽ ủng hộ em.”
Tôi dùng sức rút tay ra, vẻ mặt tối sầm: “Anh cao 1m87 à? Đẹp trai không? Cơ bụng 8 múi à? Tài sản trăm triệu à?”
“Không có gì mà đòi tán gái, đi đầu thai đi!”
Tôi cầm đĩa ăn rồi đi vào bếp rửa tay.
Vừa quay người lại, suýt nữa thì đụng phải một người, hoá ra là người quen.
“Một bát mì bò.” Tần Thâm lạnh lùng nói.
Tôi gật đầu: “Được, đợi một lát.”
Khi tôi bước vào bếp, tôi nghe thấy tiếng nói của ba người. “Cô ta chỉ có tý nhan sắc mà đòi đại gia bao nuôi.”
“Vậy thì tìm cơ hội quay vài đoạn video đi, lúc đó còn kiêu ngạo được không.”
“Hahaha.”
Rắc.
Tôi thầm nguyền rủa, rửa tay rồi bắt đầu nấu ăn.
Mười phút sau, tôi đặt bát mì trước mặt Tần Thâm, liền nghe thấy tiếng đũa vang lên. “Mẹ nó! Có tóc.”
Tôi bước tới, nhìn thấy sợi tóc đỏ trong bát, cười khẩy: “Tóc đỏ này rõ ràng là của anh. Anh chàng xấu trai, chúng tôi làm ăn nhỏ không dễ dàng gì, xin đừng tìm gây rắc rối.”
“Không dễ dàng, tôi nghĩ mẹ cô cũng khá dễ dàng. Bề ngoài mở cửa hàng, nhưng trong bí mật lại đi cùng rất nhiều khách hàng.”
“Nơi này không sạch sẽ, một là mất tiền, không thì qua đêm với tôi, hay là… là để mẹ cô…”
CHÁT!
Không thể chịu đựng được nữa, tôi tát anh ta, đá người đàn ông tóc đỏ vào tường, giữ chặt và đánh anh ta.
Một giờ sau, chúng tôi đều vào đồn, tên tóc đỏ bị tôi đánh thậm tệ, hai người còn lại bị Tần Thâm đánh.
Không ngờ lại gặp nam nữ chính và anh trai Thẩm Yên của tôi ở đồn cảnh sát.
Hứa Dao dường như bị bắt nạt, cô ấy ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe.
Lục Nhan và Thẩm Yên tức giận buộc tội ba cô gái.
Nhìn thấy tôi, Thẩm Yên vô thức cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi, lập tức chỉ vào mũi tôi mắng: “Thẩm Nhu, cô chỉ đạo bọn họ ức hiếp Dao Dao sao?”
“Là cô ấy.” Ba người đồng thanh và đổ nước bẩn vào người tôi.
Lục Nhan mặt đỏ bừng vì tức giận. “Thẩm Nhu, tại sao cô vẫn không thể đổi tính chó ăn cứt?”
Tôi đang định nói thì người đàn ông tóc đỏ đã quỳ xuống đất, ôm lấy chân Lục Nhan và khóc:
“Anh ơi, xin hãy giúp chúng tôi, cô ấy đánh bầm dập ba anh em tôi.”
Hai người họ đang gặp khó khăn và dường như tôi mới là người tàn ác nhất.
Không đợi tôi giải thích, Lục Nhan lại bắt đầu buộc tội tôi.
Trong lòng đột nhiên có chút tắc nghẽn, nỗi bất bình từ trong lòng truyền ra, lan đến nội tạng.
Đây có lẽ là cảm xúc mà nguyên chủ để lại.
Thẩm gia chiếm một phần lớn trong kết cục bi thảm của nguyên chủ.
Ba mẹ Thẩm từng rất tốt với nguyên chủ, nhưng cô ấy không bao giờ mang lại danh dự cho họ và luôn gây rắc rối.
Còn Hứa Dao lại là người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi biết con gái mình bị nhầm, trên mặt ba người không khỏi vui mừng.
Thẩm Yên từ trước đến nay không thích nguyên chủ độc đoán, khi biết em gái ruột của mình không phải cô, thái độ trong nháy mắt thay đổi, mua hết đồ tốt cho Hứa Dao, cố ý phớt lờ cô.
Khi đối mặt với Hứa Dao, anh ta là một người anh trai hiền lành, nhưng khi đối mặt với cô, anh ta lại rất lạnh lùng.
Ngoài ra, nam chính thích Hứa Dao và muốn kết hôn, tà ác trong lòng nữ phụ bị khơi dậy và ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tôi không thích nguyên chủ chứ đừng nói đến Thẩm Yên.
Tôi nở nụ cười mỉa mai: “Vậy à? Muốn đánh tôi trả thù à?”
Thẩm Yên giơ tay lên “Cô…”
“Thẩm Yên, tôi nợ Thẩm gia vì đã nuôi dưỡng tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nợ anh. Anh chưa từng cho tôi thứ gì cả.”
Trên mặt Thẩm Yên hiện lên sự oán hận, chán ghét thu tay lại.
“Cô không phải là em gái tôi, tại sao tôi phải tốt với cô?”
“Trước khi Hứa Dao trở về Thẩm gia, tôi vẫn là em gái của anh, anh cũng không tốt với tôi.”
Tôi lạnh lùng nói: “Cho nên đừng cậy mình lớn gây áp lực cho tôi. Anh không xứng.”
Thẩm Yên tức giận đến mức không nói nên lời.
Hai cảnh sát bước tới đá ba người một cái: “Đừng giả vờ nữa, ức hiếp cô bé này, đáng bị đánh như vậy.”
“Cô gái, lần sau đừng một mình xử lý. Cứ trông cửa hàng, để cảnh sát là được.”
Tôi mỉm cười biết ơn: “Cám ơn chú cảnh sát.”
Hứa Dao đột nhiên đứng dậy và bước đến gần tôi: “Cô bị bắt nạt khi giúp mẹ trông cửa hàng? Mẹ có sao không?”
Nghe được Hứa Dao quan tâm, tôi có chút kinh ngạc: “Mẹ nghỉ ngơi rồi. Tần Thâm đã cứu tôi.”
Tôi ném ra ánh mắt cảm kích, nhưng Tần Thâm lại nhìn tôi cười nửa miệng: “Không cần tôi giúp, cô có thể đối phó bọn họ.”
Hứa Dao quay lại nhìn Thẩm Yên: “Anh ơi, anh hiểu lầm Nhu Nhu rồi. Trong thời gian này cô ấy ở nhà hàng giúp mẹ, không rảnh mà bắt nạt em.”
Thẩm Yên chế nhạo “Cô ta làm gì biết làm việc? Dao Dao, đừng để bị lừa.”
“Mẹ đã nói với em.”
Thẩm Yên muốn nói thêm gì đó nên liếc nhìn tôi, dừng lại, mấp máy môi dưới với vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tôi nhìn xuống chiếc tạp dề dính dầu, hiểu lý do khiến Thẩm Yên kỳ lạ, rồi thản nhiên mỉm cười.