Quái Chiêu Chiêu

Chương 4



Từ hôm đó, Linh Kỳ không dám đụng đến tôi nữa. Cô ta thậm chí còn cố tình tránh mặt, nhưng vô ích. Dù thế nào, tôi vẫn tìm được cơ hội để kéo cô ta ra, cho thêm một trận đòn nhớ đời.

Cô ta khóc sướt mướt, giọng run rẩy: “Tại sao…? Tại sao… không thể tha cho tôi?”

Tôi không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Cô còn nhớ Triệu Vũ không?”

Triệu Vũ, bạn cùng bàn của tôi, cũng là một nạn nhân từng bị Linh Kỳ bắt nạt. Cô ta ngây ra, đôi mắt trống rỗng, rõ ràng là không nhớ gì. Có lẽ, Linh Kỳ đã bắt nạt quá nhiều người, nên chính cô ta cũng chẳng nhớ nổi những người mình đã hại.

Tôi cúi sát tai cô ta, khẽ nói: “Không sao đâu, cô không nhớ à? Để tôi giúp cô nhớ lại.”


Triệu Vũ là bạn cùng bàn của tôi, một cô gái ngoan ngoãn và trầm lặng. Chỉ vì một lần trên đường về nhà, vô tình đạp xe va vào Linh Kỳ, từ đó cuộc sống của cô ấy trở thành cơn ác mộng.

Linh Kỳ vừa bị bạn trai chia tay, đang bực tức. Thấy Triệu Vũ có vẻ dễ bắt nạt, cô ta gọi một nhóm người kéo bạn tôi đến một nơi hẻo lánh để trút giận.

Tát, dí đầu thuốc lá, dùng bật lửa đốt tóc, chụp ảnh… Mãi đến khi đám côn đồ mệt lả mới chịu dừng tay.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Suốt một tháng sau, Linh Kỳ tiếp tục dùng những bức ảnh trong tay để tống tiền và đe dọa Triệu Vũ không được hé răng nửa lời.

Lúc đó, tôi thường đi học về cùng Triệu Vũ, nhưng vì tôi đang tham gia đội tuyển thi đấu cấp tỉnh, tập trung huấn luyện để chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia, nên không hề hay biết chuyện gì.

Sự việc chỉ được phanh phui khi những người xung quanh nhận ra tinh thần của Triệu Vũ bất thường.

Lần cuối tôi gặp lại Triệu Vũ là tại bệnh viện tâm thần. Cô ấy đã bảo lưu kết quả học tập để điều trị.

Trên cơ thể cô ấy đầy những vết sẹo. Có vết do bị đầu thuốc lá dí, có vết do chính cô tự rạch bằng dao lam. Mái tóc dài đã bị Linh Kỳ đốt cháy nham nhở, cô ấy phải cắt tóc ngắn.

Cô ấy gầy trơ xương, thỉnh thoảng bật khóc, có lúc hét lên với không khí: “Đừng đến đây!” Nhưng phần lớn thời gian, cô chỉ ngồi im lặng, thẫn thờ.

Cô ấy thì thầm: “Chúng nó còn lập hẳn một album để lưu lại những bức ảnh đó.”

Khi học lớp 12, tôi nhận được suất tuyển thẳng, liền xin chuyển đến trường số 6 học tạm. Ngay từ khi bước vào cổng trường, tôi đã mang trong mình một mục tiêu rõ ràng.

Tôi cố ý tỏ ra mình là đứa yếu đuối, dễ bắt nạt, để thu hút sự chú ý của Linh Kỳ. Và quả nhiên, cô ta như tôi dự đoán, luôn thích bắt nạt kẻ yếu.

“Linh Kỳ, sao cô còn dám hỏi tại sao tôi không thể tha cho cô?” Từng cú đấm giáng xuống, mạnh mẽ.

“Hồi đó cô cũng đã làm thế với Triệu Vũ, đúng không?”

Cô ta rên rỉ đau đớn, nằm co ro dưới chân tôi, miệng không ngừng cầu xin: “Tôi sẽ công khai xin lỗi Triệu Vũ… được không?”

Tôi dừng tay, nhếch môi cười khẩy: “Xin lỗi?”

“Cô nghĩ đơn giản vậy sao?”

“Cô có bao giờ nghĩ đến việc, những người bị cô bắt nạt, thậm chí còn chẳng muốn nhìn thấy cô nữa không?”

Tại sao kẻ gây ra tội ác chỉ cần giả vờ hối lỗi, nói vài câu xin lỗi trước mặt mọi người, là có thể xóa sạch quá khứ?

Nếu nạn nhân không chấp nhận lời xin lỗi, thậm chí có người đứng ra chỉ trích:
“Hãy tha thứ đi, cô ấy thực sự biết lỗi rồi.”

“Sao cứ phải là cậu bị bắt nạt?”

“Cô ấy đã xin lỗi, sao không thể tha thứ? Chẳng lẽ không thể cho cô ấy một cơ hội để sửa sai sao?”

“Sao cậu nhỏ mọn thế?”

Họ luôn khoan dung với kẻ gây hại, nhưng lại khắt khe với nạn nhân, giỏi rao giảng đạo đức và ban phát sự bao dung không thuộc về mình.

Nhưng ai sẽ nhìn thấy những nạn nhân phải chịu đựng đau đớn, giật mình tỉnh dậy từ những cơn ác mộng triền miên? Điều đó thật bất công.

Tôi chỉ có thể dùng cách này để buộc kẻ gây hại phải nhận hình phạt, và đòi lại công bằng cho các nạn nhân: “Tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi…”

Tôi cười nhạt: “Nếu không phải vì tôi, cô sẽ nhận ra mình sai sao? Còn những người khác mà cô từng bắt nạt, cô sẽ nói xin lỗi họ chứ?”

“Cô nghĩ một lời xin lỗi là đủ sao? Những vết sẹo và ký ức đau thương sẽ biến mất chỉ vì một câu ‘xin lỗi’ sao?”

Không đâu. Nếu nỗi đau, những vết sẹo và ký ức ác mộng mãi không phai, thì kẻ gây hại cũng không xứng đáng được tha thứ.


Nửa tháng trước kỳ thi đại học, bệnh tình của Triệu Vũ ổn định, cô ấy được xuất viện và chuẩn bị ôn lại để thi năm sau. Cùng ngày hôm đó, cha mẹ của Triệu Vũ nộp đơn kiện, khiến 5 kẻ gây hại, bao gồm cả Linh Kỳ, bị xử lý bằng các biện pháp cưỡng chế.

Trời cao có mắt, nhân quả rõ ràng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.