Rước Phải Bà Cố Nội

Chương 7



Chương 7:

25

“Chàng thật sự muốn bàn chuyện ra ở riêng với cha nương chàng à?” Ta ngạc nhiên hỏi. “Trước kia, ta có nhắc đến, chẳng phải chàng không đồng ý sao? Chàng còn bảo mình không biết làm ăn, nếu ra riêng thì không có tiền tiêu, rồi bảo đợi chàng thi xong khoa cử mới tính?”

Thực lòng, ta không tin Chu Tĩnh An có thể đỗ khoa cử.

“Trước khác, nay khác.” Hắn lau nước mắt, vội vàng nói: “Giờ ta sẽ về nhà nói với cha nương chuyện ra ở riêng.”

“Thôi, đừng đi. Đến lúc đó, nhà chàng lại loạn lên như gà bay chó chạy cho mà xem.”

“Không đâu, nếu nàng bỏ đi, ta không còn tức phụ, thì ta sống làm gì nữa?”

Vừa nói, hắn vừa nắm tay kéo ta đi.

Người gác cổng đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.

Cha ta cùng đại ca, nhị ca cũng đi theo chúng ta về Chu gia.

Vừa trông thấy vết thương trên mặt Chu Tĩnh An, mẹ chồng ta liền xót xa kêu lên:
“Vương Tòng Tâm, đã bảo sẽ hưu ngươi rồi, ngươi còn dám động đến nhi tử của ta! Đúng là nữ nhi của thổ phỉ…!”

Cha ta bước xuống xe, ánh mắt sắc lạnh trừng mẹ chồng ta, giọng quát lớn:
“Chính là bà, suốt ngày ức hiếp nữ nhi của ta đúng không?”

Cha ta cao lớn, vạm vỡ, lưng như hùm vai như gấu. Ánh mắt ông trừng vào ai, người đó như bị sấm sét giáng xuống, không dám phản kháng.

Mẹ chồng sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.

Chu Tĩnh An vội vàng nói:
“Nhạc phụ đại nhân, tất cả đều là lỗi của con rể, người muốn đánh muốn mắng gì con cũng chịu.”

Mẹ chồng tức giận, nhưng chỉ biết trừng mắt nhìn chúng ta.


26

Cha chồng ta cười tươi bước ra, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ như cha ta đến thăm nhà, không phải có chuyện căng thẳng gì.

Sau khi ngồi vào chỗ, cha ta thẳng thắn nói:
“Người ngay không nói lời vòng vo. Nữ nhi của ta gả vào nhà các người đã chịu không ít ấm ức, nghe nói các người còn định hưu nó?”

Cha chồng vội vã đáp:
“Không có chuyện đó, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Người một nhà sống cùng nhau, cãi vã chút là chuyện thường. Tòng Tâm là một đứa con dâu rất tốt, sao chúng ta lại hưu nó được chứ? Ha ha ha, đúng rồi, Tòng Tâm à, hai cửa hàng ở thành Nam, cha giao cho nhị phòng bọn con quản lý. Khế đất nhà đất lát nữa sẽ để quản gia mang qua cho con. Người một nhà mà, thỉnh thoảng cãi vã chút là bình thường, sau này chúng ta sẽ xem con như thân nữ nhi mà yêu thương.”

Cha ta giễu cợt:
“Nhà họ Vương chúng ta không thiếu bạc!”

Đại ca ta nói:
“Muội tử của ta từ nhỏ đã tính tình rất tốt, chưa từng bỏ nhà đi bao giờ! Chúng ta thậm chí còn chưa từng to tiếng với nó!”

Nói vậy thì quá đà rồi, hồi nhỏ ta bỏ nhà đi không biết bao nhiêu lần.

Nhị ca tiếp lời:
“Ta chỉ có một đứa em gái, ai dám làm nó chịu uất ức, ta thề dù phải liều mạng cũng sẽ cho kẻ đó biết tay!”

Hai huynh đệ trông như sắp lao vào đánh nhau.

Mẹ chồng im lặng, không dám hé răng một lời.

Chu Tĩnh An lúc này lên tiếng:
“Cha, nương, ý của ta là, ta và Tòng Tâm dứt khoát dọn ra ngoài sống riêng. Dù gì nhi tử cũng trưởng thành rồi, cũng nên độc lập.”

27

“Như vậy sao được!” Mẹ chồng lập tức nổi giận, nói: “Con còn quá nhỏ, dọn ra ngoài sống riêng chẳng phải sẽ bị nữ nhân này ức hiếp đến chết sao!”

Cha chồng nhíu mày, quát mắng mẹ chồng: “Bà im miệng đi!”

Cha ta nhìn về phía họ, nói thẳng: “Nhà các người như vậy, quả thật là nhà họ Vương chúng ta trèo cao. Thế này đi, hoặc là lập tức viết hưu thư, từ nay hai bên không còn liên quan gì nữa, hoặc là chia nhà ra, để hai đứa chúng nó dọn ra riêng. Các người chọn đi.”

Chu Tĩnh An lập tức quỳ xuống: “Cầu xin cha nương phân gia, để phu thê ta được dọn ra khỏi phủ hầu gia.”

Cuối cùng, Chu gia đồng ý phân gia.

Chúng ta được tách ra riêng, theo lệ, được chia một căn nhà, vài mảnh đất và một số cửa tiệm.

Phần lớn tài sản vẫn thuộc về đại phòng, vì đại phòng là người thừa kế.

Mẹ chồng ta nghe tin thì khóc đến ngất đi. Chu Tĩnh An trông có vẻ áy náy, đưa ta về nhà riêng rồi lại vội vã quay về chăm sóc mẹ hắn.

Khi cánh cửa vừa khép lại, cha ta uống một hơi hết sạch ấm nước, rồi trợn mắt mắng ta: “Con đấy! Một ngày không gây chuyện thì con chịu không nổi à? Đang yên đang lành lại nhất quyết dọn ra ngoài! Con bị mất trí rồi hả?”

Đại ca ta lên tiếng: “Tiểu tử Chu Tĩnh An đó trông tuấn tú thế, không phải muội thích hắn lắm sao? Sao lại làm loạn lên như vậy?”

Nhị ca ta bực bội nói: “Mấy người làm gì vậy? Sao không đứng về phía tiểu muội? Tiểu muội à, muội muốn làm gì thì cứ làm, nhị ca sẽ chống lưng cho muội!”

Ta thở dài, đáp: “Ài, ta có thai rồi. Ta nghĩ, tự mình sinh con, tự mình ra ở riêng, sẽ sống thoải mái hơn. Không phải ở nhà họ Chu mà chịu cảnh ngột ngạt nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.