Tôi quay lại bên cạnh Lục Trạch.
Rất ăn ý, hắn không nói nhiều, tôi cũng chẳng hỏi nhiều. Nhưng tôi cảm nhận được rằng khi có tôi bên cạnh, trạng thái của hắn rõ ràng tốt hơn.
Trước mặt Cố Tự Nhu và những hộ lý mà cô ta cử đến, hắn phải đóng vai một người bình thường. Nghe nhạc bình thường, xem phim bình thường. Nhưng trước mặt tôi, Lục Trạch có thể thoải mái là chính mình.
Hắn dùng máy chiếu phát những video mà hắn bỏ cả đống tiền mua trên dark web —những cảnh tượng máu me đến mức khó tin.
Ngay cả những bác sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng bị dọa đến mức không dám đến gần.
Chỉ có tôi, tay cầm một gói khoai tây chiên, ngồi bên cạnh hắn xem cùng.
Những đêm dài cứ thế trôi qua, trong sự đồng hành lặng lẽ, dường như Lục Trạch dần thân thiết với tôi hơn.
Hắn bắt đầu tranh khoai tây chiên của tôi. Khi chọn phim, hắn sẽ hỏi ý kiến tôi. Xem xong, hắn sẽ bàn luận với tôi.
Rồi vào một buổi tối rất bình thường, Lục Trạch đột nhiên lên tiếng:
“Những thứ này chán quá rồi. Cô có muốn xem tôi làm nhân vật chính không?”
Hắn nhìn tôi, như một đứa trẻ háo hức muốn khoe món đồ chơi yêu thích.
Nhưng tôi chẳng hứng thú chút nào, vẫn cầm điều khiển từ xa:
“Anh làm nhân vật chính? Thôi đi… Này, tôi muốn xem cái này, Kẻ cuồng cưa máy.”
Lục Trạch giật lấy điều khiển từ tay tôi:
“Đợi đã.”
Hắn tháo mặt dây chuyền ngọc trên cổ, mở ra một ngăn nhỏ. Một chiếc USB tinh xảo lộ ra, rồi nhanh chóng được cắm vào máy tính.
Giây tiếp theo, trên màn hình lớn của máy chiếu—
Gương mặt của Giang Yến hiện lên.
—
Thì ra là như vậy.
Tôi ngơ ngác nhìn màn hình.
Thảo nào…
Thảo nào một cảnh sát được huấn luyện bài bản như Giang Yến lại chết dưới tay một cậu ấm ăn chơi như Lục Trạch.
Thì ra không chỉ vì Lục Trạch có dao, mà vì hắn còn có cả một đám tay chân hỗ trợ.
Thảo nào, khi chết, trên người Giang Yến không còn một khúc xương nào lành lặn.
Thì ra đó không chỉ là một vụ giết người do mất kiểm soát.
Mà là một cuộc tra tấn, một trò chơi bệnh hoạn để thỏa mãn thú vui hành hạ.
Trong đoạn video, sau khi bị đâm nhiều nhát như vậy, Giang Yến vẫn chưa chết.
Anh ấy ngã xuống đất, bàn tay đẫm máu ôm chặt lấy một chiếc hộp.
Một tên tay chân của Lục Trạch nhặt chiếc hộp lên, đưa cho hắn.
Lục Trạch mở nắp.
Lớp nhung mềm mại lộ ra một chiếc nhẫn kim cương. Phần đế được thiết kế riêng, tạo hình một đóa hoa hồng.
Loài hoa tôi yêu thích nhất là hoa hồng.
Vì thế, Giang Yến đã trồng rất nhiều hoa hồng trong khu vườn.
Lục Trạch đưa chiếc nhẫn lại gần ống kính, nhếch mép cười nhạo: “Tao còn tưởng là báu vật gì. Hóa ra chỉ là thứ rác rưởi chưa đến một carat.”
Bàn tay run rẩy của Giang Yến vươn về phía Lục Trạch.
Anh ấy đã không còn sức nữa. Mất máu đến mức này mà vẫn tỉnh táo, đã là một kỳ tích.
Nhưng anh vẫn cố gắng vươn tay, hướng đến đóa hoa hồng nhỏ bé kia.
“Muốn à? Tới lấy đi.”
Lục Trạch cười đểu, ném chiếc nhẫn ra xa.
Cảnh cuối cùng trong video…
Là hình ảnh Giang Yến lê cái thân thể tan nát của mình, từng chút từng chút bò về phía chiếc nhẫn.
Một vệt máu dài ngoằn ngoèo kéo dài sau lưng anh.
—
Thì ra là như vậy.
Giang Yến… thì ra đây là con đường cuối cùng anh đi về phía em.