Hoa Hồng Nở Trong Lửa

Chương 7



Theo kế hoạch, Lục Trạch lẽ ra phải ở đây ít nhất ba tháng. Nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp thực tế.

Cố Tự Nhu đã vận động các mối quan hệ bên ngoài để giúp Lục Trạch được ra viện sớm. Không chỉ vậy, cô ta còn vui vẻ tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng.

Tất nhiên, niềm vui ấy tan vỡ ngay khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi. Cố Tự Nhu chỉ tay vào tôi, cảm xúc không thể kiềm chế:

“A Trạch, sao anh có thể đưa cô ta đến đây? Anh quên cái vết sẹo trên trán anh là do đâu rồi à?!”

Vừa nói, cô ta vừa không nhịn được mà đẩy tôi:

“Cô làm sao còn mặt mũi xuất hiện ở đây? Cút đi, cút ngay lập tức!”

Nhìn bộ móng nhọn hoắt sắp chọc vào mặt mình, tôi vẫn không nhúc nhích.

Lục Trạch kéo tay cô ta lại, giọng dịu dàng:

“Nhẹ nhàng thôi, Nhu Nhu, nghe anh nói, chuyện đó đã qua rồi, dạo này cô Kiều giúp anh rất nhiều.”

Hắn thực sự đã dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể để trấn an cô ta. Hắn biết ơn Cố Tự Nhu vì khoảng thời gian qua, cô ta đã hy sinh quá nhiều cho hắn. Nhưng cô ta chẳng nghe vào tai.

Cố Tự Nhu sững sờ nhìn Lục Trạch, rồi nhìn xuống tay mình. Hắn đã dùng rất nhiều sức, cổ tay cô ta đỏ ửng cả lên.

Hắn từng đánh cô ta, nhưng chưa bao giờ vì một người phụ nữ khác mà đối xử như vậy. Nước mắt Cố Tự Nhu không kìm được nữa mà tuôn rơi.

Cô ta hét lên: “Bạn bè gì chứ? Anh thay lòng đổi dạ rồi đúng không? Tốt lắm, rất tốt! Tôi không nên giúp anh làm gì cả. Anh và cô ta cứ ở lại viện tâm thần này cả đời luôn đi!”

Cố Tự Nhu giận dữ ném chiếc túi vào người tôi, khóc nức nở chạy ra ngoài. Bạn bè xung quanh vội vàng khuyên nhủ Lục Trạch:

“Lục ca, mau đuổi theo đi! Anh thực sự làm tổn thương chị dâu rồi đó.”

“Chị ấy vì anh đã hy sinh bao nhiêu, dạo này vừa phải lo việc của anh, vừa phải quản lý công ty, thậm chí đến ốm cũng không có thời gian đi bệnh viện…”

Lục Trạch nhìn về hướng Cố Tự Nhu bỏ đi. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn hiện lên vẻ không đành lòng.

Tôi cay đắng nhận ra rằng, dù cùng là bệnh nhân tâm thần, Lục Trạch vẫn hơn tôi rất nhiều.

Ngoại trừ không kiểm soát được bạo lực ra, ở mọi mặt khác, hắn gần như một người bình thường. Hắn có cảm xúc, hiểu thế nào là yêu, có thể bị lay động bởi sự chân thành của người khác.

Còn tôi thì không.

Giang Yến đã hy sinh rất nhiều, nhưng trái tim tôi vẫn là một vùng hoang mạc, chẳng thể cho anh ấy bất cứ điều gì.

______

Hôm đó, Lục Trạch cuối cùng đã không đuổi theo.

Hắn có tình cảm với Cố Tự Nhu, có sự áy náy dành cho cô ta. Nhưng đồng thời, cũng không thể tránh khỏi… cảm giác nặng nề.

Cố Tự Nhu muốn một tình yêu bình thường, mà để đáp ứng điều đó, trước mặt cô ta, Lục Trạch phải kìm nén bạo lực, vắt kiệt sự kiên nhẫn để đóng vai một người bạn trai tạm chấp nhận được.

Còn trước mặt tôi, hắn có thể gỡ bỏ mọi gánh nặng. Tăm tối đến đâu cũng được, nhơ nhuốc đến đâu cũng chẳng sao. Tôi đều chấp nhận.

Một tuần trôi qua, khi tôi cảm thấy cán cân của Lục Trạch đã bắt đầu nghiêng về phía mình.

Thì Cố Tự Nhu, người vẫn đang giận dỗi với Lục Trạch, bất ngờ đăng một bài trên mạng xã hội.

Hình ảnh là một tờ phiếu khám thai và một giấy xác nhận phá thai đã ký tên.

Khi nhìn thấy bài đăng đó, Lục Trạch đang lái xe. Hắn lập tức đỏ mắt, phanh gấp bên lề đường, chộp lấy điện thoại gọi cho Cố Tự Nhu:

“Cô dám làm thế à?!”

Đầu dây bên kia là tiếng khóc nghẹn ngào. Cố Tự Nhu nức nở nói:

“A Trạch, em đã chạy khỏi phòng phẫu thuật rồi. Em không nỡ bỏ đi đứa con của chúng ta.”

Lục Trạch thở phào một hơi thật dài.

Nhưng hắn còn chưa kịp cảm nhận niềm vui sướng vì mất mà tìm lại được thì Cố Tự Nhu lại tiếp tục nói:

“Em yêu con của chúng ta, nên em không muốn để bên cạnh bố của con mình có người phụ nữ khác.”

Ngón tay của Lục Trạch siết chặt lại, khớp xương trắng bệch.

Một kẻ điên bạo lực ghét nhất điều gì?

Ghét nhất là bị đe dọa!

Đe dọa sẽ càng kích thích ham muốn bạo lực của hắn ta. Nhưng trớ trêu thay, Lục Trạch bây giờ lại không thể từ chối sự đe dọa này.

Hắn quan tâm đến đứa trẻ đó.

Thật nực cười, một kẻ thối nát từ đầu đến chân, lại chấp niệm muốn truyền lại những “gen hỏng” của mình.

Tôi nhìn vẻ mặt gân xanh nổi đầy của Lục Trạch mà bật cười. Ghé sát vào điện thoại, tôi nhẹ giọng nói:

“Không vấn đề gì đâu, cô Cố. Tôi đảm bảo từ nay sẽ không xuất hiện bên cạnh anh Lục nữa.”

Nói xong, tôi tháo dây an toàn, đẩy cửa xe bước xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.