Tôi quay lại trung tâm tâm thần Nam Thành.
Hoa hồng trong vườn nở rộ, tất cả đều do Giang Yến tự tay trồng.
Lần cuối cùng anh đến thăm tôi, Giang Yến đã nói:
“Tinh Tinh, đợi lần sau khi hoa hồng nở, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này.”
Lúc đó, tôi chỉ nghịch con gấu bông trong tay, chẳng buồn nhìn anh, cũng không đáp lại.
Tôi không muốn rời đi, cũng không tin anh.
Một cảnh sát trẻ đầy triển vọng mà lại cưới một bệnh nhân tâm thần từng giết người sao?
Thật là chuyện hoang đường…
Giang Yến không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi với ánh mắt kiên định:
“Tinh Tinh, hãy tin anh, anh sẽ mang nhẫn đến tìm em.”
Vẻ mặt của anh quá nghiêm túc, quá chắc chắn khiến tôi bắt đầu lưỡng lự – nếu anh thực sự đến, liệu tôi có nên đi cùng anh không?
Bây giờ nhìn lại, những lưỡng lự đó thật thừa thãi.
Anh đã không đến.
Anh sẽ không bao giờ đến nữa.
—
Không còn ai bên cạnh tôi, tôi chỉ có thể nằm trong vườn hồng, nhìn mặt trời mọc rồi lặn.
Chiếc điện thoại bật lên một bản tin: Lục Trạch và Cố Tự Nhu sắp kết hôn.
Họ đã tổ chức tiệc đính hôn, đã chụp ảnh cưới. Họ đi du lịch vòng quanh thế giới, mỗi nơi đến, Lục Trạch lại cầu hôn cô ta một lần.
Phần bình luận ngập tràn những lời chúc phúc về tình yêu của họ.
Lục Trạch đẹp trai, giàu có, Cố Tự Nhu dịu dàng, ngọt ngào, đúng là cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người.
Không ai còn nhớ đến Giang Yến.
Ký ức của con người ngắn ngủi đến vậy, huống chi những bài báo còn lại trên mạng đều đã bị nhà họ Lục xóa sạch.
Nhưng Giang Yến, tại sao em vẫn nhớ anh?
Có lẽ vì em quá ghét anh rồi, đúng không?
Nhắm mắt lại, dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ khóe mắt.
Tôi cứ thế mà khóc, khóc mãi, khóc đến khi có ai đó đứng trước mặt tôi. Người ấy khẽ hỏi:
“Khó chịu đến vậy sao?”
Là Lục Trạch.
Tôi mở mắt, nhìn hắn.
Hắn trông không ổn chút nào. Bộ vest đắt tiền, cúc tay áo gắn kim cương lớn, nhưng thần sắc lại tiều tụy đến bệnh hoạn. Đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, gương mặt gầy rộc hẳn đi.
Tôi biết mà.
Những ngày qua, Lục Trạch đang cố gắng hết sức để trở thành vị hôn phu hoàn hảo trong mắt Cố Tự Nhu. Nhưng càng hoàn hảo, hắn càng phải đè nén bản thân. Càng đè nén, hắn càng nhớ tôi.
Tôi biết hắn sẽ đến. Chỉ không ngờ lại trùng hợp đến vậy, hắn nhìn thấy tôi với đôi mắt đầy nước.
Lục Trạch chưa bao giờ thấy tôi khóc. Là đồng loại, hắn hiểu quá rõ, nước mắt của một kẻ điên lạnh lùng quý giá đến mức nào.
Như thể vừa tìm được bảo vật, hắn ôm chặt lấy tôi.
Hắn rất mãn nguyện mà nghĩ rằng…
Hóa ra tôi cũng đau khổ vì chia ly. Hóa ra tôi cũng nhớ hắn, như cách hắn nhớ tôi.
—
Lục Trạch đưa tôi về nhà. Không phải căn nhà của hắn và Cố Tự Nhu, mà là một nơi khác, nằm ở phía nam thành phố.
“Ở đây chờ tôi.”
Hắn từ tốn nói:
“Tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”
—
Tôi suýt bật cười.
Thấy chưa, Giang Yến? Tên điên tham lam này, hắn thực sự muốn có cả hai.
Con người “bình thường” của hắn cần Cố Tự Nhu làm vợ. Con người “tăm tối” của hắn muốn tôi làm tình nhân.
Trong một thoáng, tôi rất muốn cầm chiếc bình hoa sứ trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn. Nhưng như thế quá dễ dàng cho hắn rồi.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên bình hoa, rồi quay lại nhìn Lục Trạch, chậm rãi nói:
“Được, tôi chờ anh.”
Câu nói này nghe quen thuộc làm sao. Như thể tôi đã lặp đi lặp lại nó hàng trăm, hàng ngàn lần trong lòng, chỉ chờ cơ hội để bật ra.
Nhưng rõ ràng, tôi chưa từng nói câu này mà.
Ánh mắt tôi dừng lại trên bông hoa hồng trong bình. Một cơn đau nhói ập đến, như thể đầu tôi sắp nổ tung.
Thì ra là vậy…
Câu nói này, vốn là tôi muốn nói với Giang Yến, nhưng chưa bao giờ có cơ hội thốt ra.
“Tinh Tinh, hãy tin anh, anh sẽ mang nhẫn đến tìm em.”
“Được, em sẽ chờ anh.”